Đương nhiên, để tránh những vấn đề này, rất nhiều trang web sẽ bổ sung thêm một điều khoản trong hợp đồng mua đứt, chẳng hạn như: khi số liệu không tốt, tổng biên tập có quyền yêu cầu tác giả sửa đổi hoặc hoàn thành trước thời hạn; khi số liệu của cuốn sách đạt đến một mức độ nhất định, tác giả có thể đưa ra yêu cầu với trang web, chuyển từ mua đứt sang phân chia hoa hồng; hoặc là dứt khoát ký một bản “phân chia hoa hồng đảm bảo”, tức là khi lượt đăng ký không vượt qua một con số nhất định thì mua đứt, vượt qua thì lại phân chia hoa hồng.
Thế nhưng rõ ràng Bùi Khiêm không có ý định sử dụng phương pháp này.
Bùi Khiêm nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Bọn ta chỉ ký hợp đồng mua đứt cho tác giả đứng đầu trang web của mình.”
“Bởi vì điều kiện mua đứt hợp đồng này tương đối tốt, tương đương với một loại phúc lợi cho tác giả của trang web này, tác giả web ngoài trước khi chứng minh thực lực của bản thân, bọn ta không cung cấp loại phúc lợi này.”
“Mua đứt toàn bộ bản gốc, số chữ của toàn bộ sách từ 10 đến 50 nghìn chữ, không thể vượt quá 50 nghìn chữ.”
“Giá mua đứt, tính toán dựa theo 3 lần thu nhập chia cho sách cũ trước đây của tác giả. Ví dụ, thu nhập đặt mua sách cũ của tác giả lúc đầu vào khoảng nghìn chữ 1000, vậy thì tiền nhuận bút mua đứt cuốn sách này sẽ là nghìn chữ 3000.”
“Không có yêu cầu cập nhật tối thiểu hàng ngày, thích viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, làm chậm mà chắc.”
“Hơn nữa, không chấp nhận đổi mới hoàn toàn, chỉ có thể viết văn bản theo yêu cầu, bọn ta cung cấp IP cho tác giả.”
Bùi Khiêm nói xong, không khỏi bị sự thông minh tài trí của mình thuyết phục.
Mua đứt+yêu cầu, thế này còn không một mẻ hốt gọn những tác giả đại thần của trang web văn học mạng, biến họ trở thành phế nhân hay sao?
Người thường xem văn học mạng đều biết, mua đứt+yêu cầu là hình thức dễ sản xuất ra tác phẩm rác rưởi nhất.
Bởi vì muốn sáng tác ra tác phẩm tốt, điều kiện tiên quyết đầu tiên chính là tự do.
Chỉ có tác giả văn học mạng có thể tự do viết đề tài mình am hiểu, đồng thời có động lực mãnh liệt, cho nên mới có thể viết ra tác phẩm xuất sắc.
Một tác giả am hiểu đề tài khoa học viễn tưởng, nếu như bắt đi viết ngôn tình, vậy thì thứ được viết ra sẽ vô cùng thảm hại.
Mà tác phẩm theo yêu cầu, thường là tác phẩm mà bên A có nhu cầu tuyên truyền thương mại nhất định, lúc này tư duy sáng tác của tác giả chắc chắn sẽ bị bên A hạn chế.
Bên A vì để tác phẩm có thể đạt được yêu cầu của mình, chắc chắn sẽ đề ra một số kiến nghị thay đổi, hoặc nhúng tay vào đề cương của tác giả; mà tác giả không thể hoàn toàn sáng tác dựa theo ý nghĩ của mình, cũng sẽ có thái độ lừa gạt cho xong việc, không thể tạo thành trạng thái sáng tác 120%.
Bởi vì mục tiêu hướng đến đầu tiên của văn học theo yêu cầu là bên A chứ không phải độc giả, vậy thì tỷ lệ cao nó sẽ không được độc giả yêu thích.
Trên cơ sở đề tài văn học theo yêu cầu bị hạn chế, lại thêm mua đứt, vậy sẽ càng đả kích sự sáng tác nhiệt tình của tác giả.
Bởi vì mua đứt có nghĩa là cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý, ra giá mua đứt văn theo yêu cầu lại cực kỳ cao, tác giả chỉ cần hơi động não một chút viết tác phẩm đến khoảng 60 điểm hoàn thành yêu cầu của bên A lấy lệ một chút là được, hoàn toàn không cần thiết cố gắng viết đến 80 điểm thậm chí là 100 điểm.
Hoặc thậm chí nếu hắn muốn viết đến 100 điểm, bởi vì độ tự do sáng tác không đủ cao, đề tài không giỏi, v. v., cũng căn bản không thể làm được.
Cho nên, Bùi Khiêm thả đòn sát thủ theo yêu cầu+mua đứt này ra, chính là vì “mua chuộc” tất cả tác giả đứng đầu trang web văn học mạng.
Đối với những tác giả đứng đầu này mà nói, cho dù là viết đặt mua hoặc là mua đứt, suy cho cùng đều là vì kiếm tiền, cụ thể chọn như thế nào, vẫn phải xem cái nào kiếm nhiều tiền.
Viết mua đứt theo yêu cầu thoải mái hơn, dựa theo số lượng chữ tính tiền nhuận bút gần như gấp đôi, mỗi ngày tùy ý viết lấy lệ một chút đã có thể lấy được số tiền nhiều như trước kia, cớ sao mà không làm chứ?
Nếu tiền nhuận bút trước đó là nghìn chữ 1000, mỗi tháng viết 30 nghìn chữ có thể kiếm được 30 nghìn; mà dựa theo mua đứt, tiền nhuận bút trực tiếp tăng gấp ba lần, mỗi tháng viết 10 nghìn chữ là có thể kiếm được nhiều tiền như nhau.
Nhưng khối lượng công việc đã giảm đi đáng kể!
Tuy nói chế độ mua đứt này là tự nguyện, không phải cưỡng chế, nhưng Bùi Khiêm cảm thấy, điều kiện ưu việt như vậy, hẳn là không ai có thể từ chối chứ?
Ai mà không chịu nổi tiền chứ?
Cứ như vậy, thu nhập của tác giả không bị ảnh hưởng, nhưng trang web thua lỗ, Bùi Khiêm cũng đạt được mục đích.
Mã Nhất Quần hiển nhiên cũng hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên vẻ mặt của hắn có chút kinh ngạc, không rõ trong hồ lô của tổng giám đốc Bùi rốt cuộc là bán thuốc gì.
Tuy rằng có muốn viết mua đứt hay không là tác giả tự do quyết định, nhưng với bảng giá hiện tại mà nói, những tác giả đứng đầu này e rằng chỉ có rất ít sẽ từ chối.
Đối với tác giả mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với trang web mà nói... dường như có rủi ro rất lớn, chỉ cần không chú ý sẽ gây ra tổn thất cực lớn.
Mã Nhất Quần suy nghĩ một lát, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, chế độ mua đứt này còn có hạn chế không? Nếu tiểu thuyết mà tác giả viết ra không có ai đọc thì sao? Có thể yêu cầu hắn hoàn thành sớm không, hoặc là cưỡng chế sửa đổi?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không có hạn chế khác, nhưng có yêu cầu về số chữ, tức là mỗi cuốn sách phải viết 10-50 nghìn chữ, vượt qua 50 nghìn chữ sẽ không trả tiền, phải viết một cuốn khác.”
Sở dĩ thiết lập yêu cầu số lượng chữ, chủ yếu là để gây khó khăn cho những tác giả có thói quen viết dài dòng này.