Trần Khang Thác hỏi dò thử: “Tổng giám đốc Bùi, lần này vẫn xây nhà ma sao?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không phải.”
Ban đầu Bùi Khiêm định sửa nhà ma, chủ yếu có hai mục đích: Một là để lỗ tiền, hai là dọa Nguyễn Quang Kiến.
Nhưng tình hình của Palpitation Hotel bây giờ, hai mua tiêu đều không đạt được!
Mục tiêu thứ hai cực kỳ thất bại, không những Nguyễn Quang Kiến không sợ mà còn chơi vui vẻ trong “cực kỳ khủng bố”.
Nếu lại làm nhà ma nữa thì chẳng phải quá hời cho tên nhóc này sao?
Với lại thứ như nhà ma đầu tư càng nhiều càng có khả năng thu hút người thích kinh dị trên thế giới.
Bây giờ Palpitation Hotel đang có danh tiếng trong nhóm người thích kinh dị, nếu đầu tư thêm một trăm triệu làm dự án nhà ma mới, nếu quy mô kinh dị của nó vượt luôn nhà ma cỡ lớn như bệnh viện tâm thần Fog Hill, thành dự án nhà ma lớn nhất nước thì hậu quả khó mà lường được.
Nên, sau khi Bùi Khiêm suy xét toàn bộ, quyết định xong chuyện nhà ma vẫn nên để lại, tiêu 100 vào dự án khác.
Nên đặt ra dự toán cao thế này chủ yếu là vì thời gian làm dài.
Dự án lần này phải trải qua hai chu kì, thời gian gần một năm, quỷ mới biết trong một năm này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Đoán cao một chút, đỡ thời gian tiêu đột xuất luống cuống tay chân.
Nghe tổng giám đốc Bùi nói không phải dự án nhà ma, Trần Khang Thác khẽ thở phào.
Cũng đỡ!
Vì thiết kế ba dự án nhà ma Palpitation Hotel này đã khiến hai người Hác Quỳnh và hắn cạn ý tưởng rồi, tiêu 100 triệu nữa làm nhà ma, cùng lắm cũng làm nhà ma cỡ lớn như bệnh viện tâm thần Fog Hill thôi, chưa chắc sẽ có ý mới gì.
Làm dự án khác, cũng làm tăng thêm loại hình giải trí của Palpitation Hotel.
Trần Khang Thác hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, thế cụ thể lần này chúng ta làm dự án gì?”
Bùi Khiêm đã nghĩ xong rồi, bèn đáp: “Tàu lượn siêu tốc, nhưng không phải tàu lượn siêu tốc truyền thống.”
Hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh hoang mang mờ mịt, tiếp tục nghiêm túc nghe.
Sau khi Bùi Khiêm suy nghĩ một chốc lại nói: “Đầu tiên, nhất định dự án này phải xa khu vực vui chơi của Palpitation Hotel trước đó.”
“Kế tiếp, độ cao tàu lượn siêu tốc phải thấp hết mức có thể, nhất định phải thấp hơn ba mươi mét.”
“Cuối cùng là… trên tuyến đường của tàu lượn siêu tốc phải có tính ngẫu nhiên nhất định.”
Nói xong ba yêu cầu này, Bùi Khiêm thấy hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh càng nghệt mặt ra.
Bùi Khiêm thầm vui trong lòng, khó hiểu à? Khó hiểu là đúng!
Cách xa khu vui chơi của Palpitation Hotel trước giờ, ý là du khách muốn đi từ ba dự án kia đến dự án mới phải đi rất lâu, vị trí địa lý có hiệu quả khiến người dùng chùng chân.
Độ cao của tàu lượn càng cao, quá trình càng dài, tuyến đường càng khúc khuỷu cũng càng kích thích, ngược lại, nếu tàu lượn quá thấp, thế thì tính toán kiểu gì cũng khó chơi.
Theo lẽ thường đập một trăm triệu vào thì phải làm như bình thường, làm tàu lượn sáu bảy chục mét cũng không thành vấn đề gì, vẫn có thể chơi chiêu khác nữa.
Thứ như tàu lượn thì quan trọng nhất là phải cao, phải dài.
Vì kích thích chủ yếu khách cảm nhận được khi ngồi tàu lượn là khi trải nghiệm tăng tốc đặc biệt, ví dụ như cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống hay chạy theo đường parabol, hoặc tăng tốc siêu nhanh, hoặc xoay tròn trong không trung khiến người ta trải nghiệm tốc độ tăng vọt…
Đều là điều kích thích nhất của tàu lượn.
Nhưng mấy điều kích thích này có một tiền đề là tàu lượn siêu tốc phải cao.
Càng cao càng mang đến kích thích dữ dội cho khách, quãng đường càng xa thì kích thích càng lâu.
Nên trên thế giới, tàu lượn của công viên giải trí cỡ lớn sẽ làm ngày càng cao, cao nhất là một trăm đến một trăm hai mươi mét.
Chắc chắn tàu lượn càng cao sẽ càng kích thích, dù không thêm mánh khóe gì, chỉ đơn giản là lao thẳng lên rồi lao xuống cũng đủ khiến khách hú hồn rồi.
Kinh Châu là đô thị loại hai, có công viên giải trí Tân Thiên Địa, bên trong có tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, búa xoay khổng lồ, cái gì cũng có.
Độ cao của tàu lượn bên đó tầm bốn năm chục mét, đối với khách du lịch bình thường, cái này đã kích thích lắm rồi.
Nhưng nếu Bùi Khiêm làm tàu lượn sáu bảy chục mét ở Palpitation Hotel thì nói không chừng mấy du khách đến Kinh Châu chơi sẽ sắp xếp hành trình hơn một ngày, đầu tiên là đi đến công viên giải trí Tân Thiên Địa rồi đến Palpitation Hotel.
Dù sao thì du khách thích tàu lượn đều muốn thử chơi tàu lượn cao hơn, kích thích hơn.
Nên, Bùi Khiêm dứt khoát theo đường ngược lại, chỉ cần làm tàu lượn thấp hơn ba mươi mét, không kích thích mạo hiểm như tàu lượn bên công viên giải trí Tân Thiên Địa, chắc chắn sẽ không ai đến chơi.
Đương nhiên, làm thấp cũng có vấn đề là chưa chắc tiêu hết tiền.
Thứ như tàu lượn này cũng có trong nước cũng có nhập khẩu, sau khi làm ăn được thì thẳng thừng chuyển sang lắp ráp. Nếu là một tàu lượn cỡ lớn thì chỉ có thể mua lắp ráp, mà một số tàu lượn cỡ nhỏ trong nước làm cũng ổn. Nếu nghĩ thế này, mua một tàu lượn tương đối nhỏ có thể chi mấy chục triệu là cao rồi, nói kiểu gì cũng không tiêu nổi một trăm triệu.
Nên Bùi Khiêm mới thêm một điều, phải khiến tàu lượn này có tuyến ngẫu nhiên nhất định.
Thứ như tàu lượn thì không cần ngẫu nhiên gì cả.
Vì tốc độ của tàu lượn rất nhanh, cả quá trình tầm hai ba phút là trải nghiệm xong rồi, lúc người ta ở trên đó thì sẽ mất trọng lượng và tốc độ tăng khiến đầu óc trống rỗng, nào có tâm trạng xem mấy thứ ngươi bày ra?
Nên đa số những tàu lượn cỡ lớn đều có một tuyến đường đã được đặt ra sẵn, sau khi để du khách bước lên thoải mái hai ba phút rồi xuống là xong.
Mà bây giờ Bùi Khiêm quyết định làm tính ngẫu nhiên nhất định trên tuyến đường, chắc chắn chi phí sẽ tăng gấp đôi, chắc chắn tính giá cực kém.
Nhưng vậy vừa có thể tiêu tiền vừa không ai đến chơi?
Bùi Khiêm bị sự thông minh tài trí của mình làm bội phục luôn rồi.