“Tổng giám đốc Bùi, ta chỉ là một người viết văn học mạng, ngươi bảo ta viết chủ đề siêu anh hùng chẳng phải là đang làm khó ta sao?”
“Toàn bộ kết cấu câu chuyện của chủ đề siêu anh hùng và văn học mạng là hoàn toàn không giống nhau, nếu như cứng đầu muốn viết thì kết quả cuối cùng nhất định sẽ chẳng ra làm sao.”
“Hơn nữa, người sáng tác ra những siêu anh hùng của công ty truyện tranh Hurricane cũng không thể khiến chúng hot lên được, người hiểu biết nửa vời như tôi thì lại càng không thể!”
Bùi Khiêm thấy thái độ của Thôi Cảnh thì càng chắc chắn con đường mà mình chọn là chính xác: “Đừng có xem thường bản thân mình!”
“‘Lớp cảm hứng’ là làm cái gì? Chính là để các ngươi tập hợp cảm hứng.”
“Vì sao không hạn chế các ngươi cập nhật số lượng từ? Chính là để các ngươi chậm mà chắc.”
“Nếu như dựa theo phong cách của văn học mạng, mỗi ngày bắt buộc phải cập nhật hơn một nghìn chữ, lên đến hàng chục nghìn chữ, quả thật là rất khó để các ngươi viết ra câu chuyện xuất sắc với chủ đề siêu anh hùng, nhưng hiện giờ đẩy chậm tốc độ, dần dần cọ sát, chỉ cần các ngươi kiên trì một thời gian dài, câu chuyện viết đủ dài rồi cũng có ngày sẽ thành công!”
“Các ngươi đều là các tác giả có trình độ cao, đều là người kể chuyện, ta tin rằng cho dù là chủ đề gì đi chăng nữa thì chỉ cần có đủ thời gian nghiên cứu thì các ngươi nhất định sẽ có thể chế ngự!”
Thôi Cảnh vẫn hoang mang như cũ: “Tổng giám đốc Bùi, nhưng mà chúng ta với phương Tây vốn dĩ đã có ngăn cách về văn hóa, mà chủ đề siêu anh hùng vốn dĩ là một loại chủ đề được sinh ra từ văn hóa phương Tây, nếu như tôi ép buộc bản thân viết vậy chẳng phải là tự lấy sự yếu đuối của mình để chọi với điểm mạnh của người khác sao!”
“Đây không phải là thứ có thể thay đổi dựa vào sự tích lũy đâu.”
Bùi Khiêm im lặng một lát, có chút không tình nguyện thừa nhận: “Quả thực là như vậy.”
“Nhưng ai nói là chủ đề siêu anh hùng chỉ có thể viết cho người phương Tây đọc chứ?”
“Ngươi cũng có thể viết cho độc giả trong nước đọc mà!”
“Một chủ đề siêu anh hùng chỉ hướng đến các độc giả trong nước cũng không chắc là sẽ không thành công.”
Thôi Cảnh gãi đầu: “Nhưng ta không thể sáng tạo, chỉ có thể IP hiện tại đã có để viết, nhưng những nhân vật của công ty truyện tranh Hurricane lại không hot ở trong nước cũng không hot ở nước ngoài. Điều này chứng tỏ rằng những nhân vật này đều kém, cho dù là viết cho độc giả trong nước e là cũng không thể thành công bởi vì về cơ bản thì mọi người đều không thích siêu anh hùng…”
“Ta cảm thấy ta cũng không thể khiến cho độc giả trong nước thích bọn họ, điều này là rất khó.”
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Vì sao nhất định phải thích những siêu anh hùng chứ? Ngươi cũng có thể viết là những siêu anh hùng đó đều chết hết hoặc là khiến cho bọn họ sống không bằng chết. Dù sao thì mọi người cũng không thích bọn họ, đây chẳng phải là đã cho ngươi độ tự do càng cao hơn rồi sao!”
“Đừng để những quy định cứng nhắc hạn chế suy nghĩ của ngươi, phải mạnh dạn đưa ra giả thuyết.”
Thôi Cảnh: “…”
Hắn cũng coi như là đã nhìn ra được, tổng giám đốc Bùi quyết tâm muốn mình chọn chủ đề khó nhất: Chủ đề siêu cấp anh hùng của công ty truyện tranh Hurricane!
Dù sao thì tìm bất cứ lý do gì thì chủ đề cuối cùng của tổng giám đốc Bùi đều quay về chủ đề này.
Nhưng phải viết thế nào đây?
Một tác giả văn học mạng lại nhất định phải viết chủ đề siêu anh hùng? Đây chẳng là làm loạn sao?
Thôi Cảnh rất là không vui, nhưng hắn phát hiện khả năng tranh luận của tổng giám đốc Bùi quả thực rất mạnh, bản thân rất nhanh lại cạn lời.
Cuối cùng hắn chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: “Vậy được rồi tổng giám đốc Bùi, mấy ngày tới tôi sẽ xem truyện tranh của công ty truyện tranh Hurricane rồi suy nghĩ thêm….”
“Có điều ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, đến lúc đó bỏ tiền ra về đống rác, ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Bùi Khiêm hết sức vui mừng, ngươi viết ra một đống rác? Ta còn đang cầu không được đó!
Hắn lập tức vỗ vỗ vào bả vai của Thôi Cảnh: “Yên tâm đi, cho dù tác phẩm viết ra không thành công thì cũng không sao, coi đó như là một lần thử nghiệm.”
“Chỉ cần là thử nghiệm thì cũng sẽ có thất bại mà!”
“Sở dĩ lý do mua đứt chính là do muốn để cho trang web văn học mạng Điểm Kết gánh chịu nguy hiểm, để cho các ngươi không bị áp lực mà tự do sáng tác!”
“Ngươi yên tâm cứ mạnh dạn mà thử đi, có vấn đề gì thì để ta lo cho.”
Cuối tuần không có thời gian viết, để ban ngày ta bổ sung.
Tổng giám đốc Bùi phủi mông rời đi, bỏ Thôi Cảnh rơi vào mơ hồ, chỉ có thể đưa đôi mắt mênh mang vô mục đích lật xem truyện tranh của công ty truyện tranh Hurricane.
Đối với Bùi Khiêm, hiện trạng tổng thể của “lớp cảm hứng” hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng của bản thân, đi theo kịch bản. Hắn lại cố ý quan tâm đến Thôi Cảnh, khiến cho tác giả có khả năng xảy ra vấn đề nhất đi viết một đề tài có khả năng thành công thấp nhất, có thể nói là bảo hiểm trùng trùng.
Chỉ cần thông qua Thôi Cảnh nghiệm chứng ra phương châm này có thể thực hiện, vậy thì sau này Bùi Khiêm có thể cân nhắc để cho nhiều tác giả tham gia “lớp cảm hứng” hơn, tạo được hiệu quả rút củi đáy nồi cho sự phát triển của trang web văn học mạng Điểm Kết.
Còn đối với Thôi Cảnh hiện tại đã chìm sâu vào mơ hồ.
Nếu để bản thân Thôi Cảnh lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không chọn đề tài này, bởi vì vừa không phải là sở trường của hắn vừa không cảm thấy hứng thú lắm.
Là một tác giả có nhận thức về siêu anh hùng Âu Mỹ chỉ vẻn vẹn ở mấy siêu cấp IP, chứ không có hiểu biết sâu sắc, Thôi Cảnh thực sự không nghĩ ra lý do nào để bản thân có thể viết tốt đề tài siêu anh hùng.
Nhưng tổng giám đốc Bùi lại nói, không hiểu về siêu anh hùng ngược lại là một ưu điểm, vả lại để hắn xem thêm tư liệu, ma sát thêm, chắc chắn không thành vấn đề.