Hiện tại, Thông Cảnh quyết định học kèm với hành, cũng dùng lên trên sáng tác của bản thân!
“Bước đầu tiên phải làm sao đây? Ò đúng rồi, tìm được điểm không thích hợp nhất trong lời nói của tổng giám đốc Bùi, sau đó bắt đầu phân tích...”
Thôi Cảnh nỗ lực nhớ lại đối thoại giữa bản thân với tổng giám đốc Bùi vào buổi sáng.
Thực ra nội dung cũng không nhiều, chỉ là nói “đề tài siêu anh hùng cũng có thể viết cho đọc giả trong nước xem”, “không nhất định phải để cho đọc giả trong nước thích những siêu anh hùng này”, “viết những siêu anh hùng thành đồ chết hoặc là bán sống bán chết cũng có thể.”
“Nghe ra thì, dường như tổng giám đốc Bùi đang ám thị với mình, không cần dùng câu chuyện truyền thống phương Tây để viết câu chuyện siêu anh hùng, mà cần nỗ lực dùng phương thức tiếp thu của độc giả trong nước để đi kể...”
Thôi Cảnh bắt đầu lên mạng đọc các tài liệu liên quan.
Phim điện ảnh đề tài siêu anh hùng, xem như một phần giao lưu văn hóa, trong nước cũng có thị trường rất lớn. Tuy rằng Thôi Cảnh không cố ý đi theo dõi, nhưng một vài khái niệm cơ bản vẫn hiểu được hết.
Siêu anh hùng tuy rằng năng lực, tính cách và thân phận khác nhau, nhưng phần lớn bọn họ đều có đặc trưng tương tự:
Có sức mạnh phi phàm trên một phương diện nào đó, năng lực kỹ thuật hoặc tinh thông các thiết bị liên quan. Bất kể là sức mạnh, trí tuệ, công năng đặc dị còn có độ giàu, đều có thể xem như là một phạm trù.
Bọn họ hi vọng chủ trì chính nghĩa, lấp đầy cảm giác trách nhiệm, lúc nguy hiểm sẽ lựa chọn lấy bản thân ra chống đỡ, đồng thời không cần bất kỳ báo đáp nào.
Trên một mức độ nào đó đây đại diện cho quan niệm đạo đức phương Tây, bình thường sẽ không giết người, mà sẽ giao cho cảnh sát và pháp luật.
Bọn họ bình thường đều có thân phận bí mật để bảo vệ bạn thân và người nhà của chính mình, đồng thời, trong cuộc sống hiện thực bọn họ thường sẽ có một thân phận khác ngoài thân phận siêu anh hùng, ví dụ như ký giả, học sinh, phú nhị đại...
Bọn họ bình thường đều có trang phục hoặc đạo cụ khá riêng biệt.
Mà bình thường mà nói, câu chuyện của siêu anh hùng, trên cơ bản cũng đều là câu chuyện chính nghĩa cuối cùng đánh bại cái ác: đám siêu phản diện muốn làm chuyện xấu, bị siêu anh hùng phát hiện, sau khi trả qua một loạt trận chiến, siêu anh hùng đã đánh bại phái phản diện, bảo vệ hòa bình của thế giới.
Đương nhiên, theo sự phát triển của đề tài siêu anh hùng, câu chuyện cũng càng ngày càng lộ vẻ màu mè, thậm chí còn xuất hiện một vài nhân vật “phản anh hùng” vừa chính vừa tà.
Nhưng vẫn rất ít câu chuyên siêu anh hùng rời xa nội dung “ chính nghĩa đánh thắng tà ác”, bởi vì rời xa hạch tâm này, khán giả chưa chắc sẽ mua tài khoản xem.
Từ trên một ý nghĩa nào đó, truyện tranh hoặc phim điện ảnh đề tài siêu anh hùng giống như truyện mạng, đều là một kiểu hình thức sáng tác đồng loạt, tuy rằng lối mòn căn bản không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng chi tiết sẽ có rất nhiều đổi mới, vả lại đọc giả ăn món này, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần cũng vẫn thích xem.
Đây cũng là nguyên nhân Thôi Cảnh cảm thấy không biết xuống bút từ đâu: Chính là vì cùng một loại hình thức sáng tác đồng loạt, lại dưới bối cảnh văn hóa phương Tây đã ăn sâu, thân là một người Trung Quốc trời sinh đã tồn tại rào cảnh với văn hóa này, cho nên sáng tác theo lưu trình tiêu chuẩn này, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua câu chuyện siêu anh hùng do người phương Tây sáng tác.
Đây không phải tự mình làm nhục mình, mà là hiểu rõ về thực tại.
Giống như để cho một người phương Tây bản địa viết một câu chuyện võ hiệp truyền thống Trung Hoa, bất kể hắn chuẩn bị bao nhiêu, cuối cùng thứ viết ra được chắc chắn cũng “không có mùi vị gì”.
Thôi Cảnh nhíu chặt mày: “Cũng chính là nói, câu chuyện mình viết ra muốn bán cho người nước ngoài, sợ rằng không thể, chỉ có thể hướng đến người trong nước.”
“Tổng giám đốc Bùi quả thực cũng đã nói như vậy.”
“Nhưng cụ thể làm thế nào mới có thể bán cho người nước ngoài chứ?”
“Tổng giám đốc Bùi hình như cũng từng làm qua rất nhiều nội dung đề tài phương Tây, dường như được rất nhiều người trong nước hoan nghênh, tổng giám đốc Bùi sao mà làm được vậy chứ?”
Thôi Cảnh không khỏi liên tưởng đến tựa game “Phấn Đấu”.
Thực ra tựa game “Phấn Đấu” này cũng hoàn toàn là bối cảnh cốt truyện phương Tây, bên trong đó từ nhân vật đến cốt truyện đều là bối cảnh phương Tây, những người chơi trong nước lại vô cùng yêu thích.
Thôi Cảnh suy nghĩ tỉ mỉ tình tiết câu chuyện của “Phấn Đấu”, trước mắt đột nhiên sáng lên.
“Rõ rồi!”
“Bí quyết sáng tác của tổng giám đốc Bùi chính là, dùng văn hóa Trung Hoa làm góc nhìn để quan sát câu chuyện của phương Tây, đồng thời tiến hành lý giải, xé nát lớp áo ngoài đẹp đẽ của tác phẩm văn nghệ phương Tây, sau đó để bên trong nó hoàn toàn bộc lộ ra ngoài!”
Thôi Cảnh đột nhiên hiểu được dụng ý của Bùi Khiêm.
Giống như ‘Phấn Đấu’, thực tế chính là phản ánh mâu thuẫn sâu sắc của xã hội phương Tây xã hội, phân tích loại hiện tượng xã hội này. Nó xé nát đi tấm màn che ôn hòa, đẹp đẽ trong các tác phẩm phương Tây, vì thế mới gây ra phản ứng dữ dội như vậy.
Từ trước đến nay, công nghiệp văn hóa trong nước khá mỏng yếu.
Cho dù là game, điện ảnh hay tiểu thuyết, thậm chí là hình thái ý thức ở một số lĩnh vực khác, đều ở trạng thái bị thế giới phương Tây hoàn toàn áp chế.
Nguyên nhân có ở nhiều phương diện, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì vấn đề lưu truyền lịch sử. Mặc dù rất nhiều người không muốn thừa nhận, nhưng loại hiện trạng này quả thực có tồn tại, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.
Xuất khẩu văn hóa ở phương Tây vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn phát sinh nhiều ảnh hưởng rất phức tạp.
Tất nhiên, không thể phủ nhận là trong văn hóa phương Tây có những nhân tố tích cực, hăng hái, có những bộ phim quả thực có hiệu quả cổ vũ, khuyến khích người khác.