Thế nhưng Thôi Cảnh lại là một thái cực hoàn toàn trái ngược với bọn họ, hắn không thường chơi game cùng với những tác giả này.
Bởi vì sau hai ngày miệt mài tìm kiếm tư liệu, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên cảm hứng, dường như nguồn cảm hứng đã cạn kiệt suốt mấy tháng nay đang có dấu hiệu hồi phục lại!
Trong thời gian hai ngày, hắn dành nhiều công sức xem lại một số bộ phim điện ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết, đồng thời tra cứu rất nhiều tư liệu trên mạng, trong đầu đã hiện lên dàn ý chính của toàn bộ câu truyện, bối cảnh cũng được xây dựng khoảng bảy tám phần.
Thôi Cảnh đột nhiên có cảm hứng sáng tác mãnh liệt, muốn viết phần mở đầu của câu chuyện này.
Người ta có câu “vạn sự khởi đầu nan”, thế nhưng câu nói này chưa chắc đã đúng trong lúc sáng tác tiểu thuyết.
Hầu hết phần mở đầu của tiểu thuyết đều tràn đầy cảm hứng, hành văn như bay, cảm xúc dạt dào; thế nhưng về sau viết lại càng ngày càng chậm, cảm hứng cạn kiệt, bí văn, những phục bút trước đó đều bị lãng quên… cấu trúc của cả cuốn tiểu thuyết trở nên lộn xộn, cuối cùng kết thúc một cách vội vàng, bị mắng như tát nước.
Lúc này, Thôi Cảnh đang ở trong trạng thái tràn đầy cảm hứng, nóng lòng muốn viết phần mở đầu của câu chuyện.
Bởi vậy, sáng tác tiểu thuyết nhiều lúc mở đầu thì đơn giản, càng về sau càng khó khăn.
Chuyện viết lách chịu ảnh hưởng lớn từ trạng thái, nội dung viết ra khi ở trạng thái tốt và trạng thái không tốt hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Cảm hứng thường biến mất trong nháy mắt, bởi vậy một khi có cảm hứng, các tác giả đều phải lập tức nắm bắt và ghi lại ngay, nếu không sẽ mãi mãi bỏ lỡ một số chi tiết.
Thôi Cảnh tới khu vực làm việc của lớp cảm hứng.
Cấu hình máy tính ở đây khá tương tự với lớp học tập: màn hình lớn, bàn phím cơ và ghế công thái học đảm bảo trải nghiệm gõ chứ một cách thoải mái nhất.
Thực ra Thôi Cảnh không định viết quá dài, hắn chỉ muốn viết một đoạn mở đầu đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ mất tầm một hai tiếng.
Hắn mở máy tính, tạo file mới.
“Ừm… ta nên viết cảnh mở đầu từ đâu đây…”
Trong lúc Thôi Cảnh đang cân nhắc chi tiết, tình gian trên máy tính cũng bất tri bất giác trôi đến 6 giờ tối.
“Ừm… ta nghĩ mình nên dùng phương pháp trần thuật đan xen để mở đầu thì sẽ tốt hơn, bắt đầu viết từ lúc nhân vật chính thay đổi mục tiêu sống đi.”
Thôi Cảnh đưa ra quyết định, vươn tay cầm lấy con chuột ở bên cạnh, chuẩn bị điều chỉnh cỡ chữ và khoảng cách dòng của file thành định dạng thoải mái nhất cho hắn.
Nếu dùng phông chữ và cỡ chữ mặc định, toàn thân hắn sẽ cảm thấy khó chịu mất.
Thế nhưng, bàn tay của Thôi Cảnh lại chộp vào khoảng không.
Thôi Cảnh: “?”
Khoảnh khắc đó, hắn suýt nữa thì cho rằng tiểu não của mình xuất hiện bệnh lý nào đó, rõ ràng con chuột ở ngay gần mà mình lại cầm trượt? Đến cả bệnh nhân Parkinson cũng đâu đến nỗi thế?
Thôi Cảnh cũng không quá chú ý đến tình tiết này mà tiếp tục cầm lấy chuột!
Thế nhưng vẫn bắt trượt!
Lần này hắn nhìn rõ rồi, khi tay của hắn lướt qua phía bên trên con chuột, nó sẽ di chuyển lên phía trên bên phải một cách không theo quy luật!
Thôi Cảnh kinh ngạc, hắn nhanh chóng chộp lấy nó thêm vài lần, thế nhưng phản ứng của con chuột này nhanh nhạy hơn nhiều so với tưởng tưởng của hắn. Nó không ngừng di chuyển không theo quy luật, hắn hoàn toàn không thể bắt được!
Đồng thời, trên màn hình cũng hiện lên một thông báo.
“Đã đến giờ tan làm, xin mời lập tức trở về nghỉ ngơi, tiếp tục làm việc sẽ kích hoạt cảnh báo, lưu lại biên bản, hậu quả tự chịu trách nhiệm.”
Thôi Cảnh: “???”
Hắn hoàn toàn sững sờ, hành vi khó hiểu gì thế này?
Muốn làm thêm chút giờ cũng không được?
Mà con chuột này lại càng bá đạo hơn, nó thực sự còn có biện pháp để từ chối tăng ca nữa hả?
Hôm qua Thôi Cảnh tan làm đúng giờ, không ở lại lâu, cho nên hoàn toàn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hôm nay là lần đầu tiên.
“Thôi bỏ đi, ta tới quán cà phê Internet Netfish để viết vậy!”
Thôi Cảnh không ngờ được rằng bản thân hắn cũng có ngày chủ động gõ chữ trong thời điểm nghỉ ngơi.
Hết cách rồi, cảm giác cảm hứng kéo tới mà không viết ra được thực sự rất khó chịu. Thôi Cảnh sợ rằng nếu hôm nay hắn không viết, đợi đến thứ hai tuần sau thì hắn sẽ quên sạch toàn bộ chi tiết.
Thế là Thôi Cảnh lập tức đứng dậy, tới quán cà phê Internet Netfish gần đó, chuẩn bị viết phần mở đầu của câu chuyện ở nơi đó.
…
…
Đầu tiên là tiêu đề của câu chuyện này.
Sau nhiều lần cân nhắc, Thôi Cảnh quyết định tiêu đề tiếng Anh trước, sau đó mới dịch tiêu đề này sang tiếng Trung,
“SUCCESSOR”, “Người Kế Nhiệm”.
Sở dĩ tiêu đề được dịch là “Người Kế Nhiệm” chứ không phải “Người Thừa Kế” là bởi vì nó chủ yếu là “kế nhiệm” năng lực và thân phận siêu anh hùng của Captain World, chứ không phải là thừa kế tài sản hay gì đó.
Thôi Cảnh nhân tiện cũng suy nghĩ về định dạng của tiêu đề. Hắn sử dụng font chữ nghệ thuật cho từ SUCCESSOR này, sau đó đổi thành màu đỏ tươi.
Tiêu đề này có ba tầng ý nghĩa khác nhau:
Thứ nhất, trong bối cảnh của câu chuyện, tất cả siêu anh hường đều coi mình là người kế nhiệm của siêu anh hùng gốc trong “Captain World”. Captain World đã phân tán siêu năng lực của mình ra khắp nước Mỹ, giúp mọi người đều có cơ hội trở thành siêu anh hùng, đồng thời hắn cũng được người dân Mỹ yêu mến và coi như hình mẫu của các siêu anh hùng.
Do đó, tất cả các siêu anh hùng sau này đều coi mình là người kế nhiệm, điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ hành động như Captain World, không làm những người ủng hộ bọn họ phải thất vọng.
Thứ hai, trong sách sẽ có một tình tiết cực kỳ mấu chốt, đó là một chương trình truyền hình có tên là “Người Kế Nhiệm”. Chương trình này là một phần quan trọng trong kế hoạch của nhân vật chính.
Cuối cùng, “Người Kế Nhiệm”, tức là từ “SUCCESSOR” này, tình cờ lại có chữ SUCCESS (thành công).