Hắn đổi chữ SUCCESS thành màu đỏ, ngụ ý bề ngoài là câu chuyện nói về “người kế nhiệm”, thế nhưng thực chất lại là câu chuyện nói về “người thành công”, mà “thành công” ở đây bề ngoài là “thành công” của một người bình thường trở thành siêu anh hùng, thế nhưng thực chất đó lại làm “thành công” của một kẻ tham vọng đạt được mục đích xấu xa bằng những thủ đoạn bẩn thỉu.
Trước khi bắt đầu viết phần mở đầu, Thôi Cảnh cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng về phương pháp sáng tác cụ thể.
Phần mở đầu của toàn bộ câu chuyện có rất nhiều điểm để dẫn dắt, nếu như dựa theo thói quen viết văn học mạng thông thường, hầu hết mọi người đều sẽ áp dụng phương pháp trần thuật theo trình tự.
Tuy nhiên nói một cách chính xác, Thôi Cảnh cho rằng nội dung mà hắn đang viết bây giờ không nên đi theo lối hành văn của văn học mạng, mà nên viết theo kiểu kịch bản phim hoặc truyện ngắn đậm chất văn học. Bởi vậy, để câu truyện trở nên xúc tích cô đọng hắn, hắn quyết định áp dụng phương pháp trần thuật đan xen.
…
Hoa Kỳ, thành phố Hope, 2010s, vào một đêm mưa.
Hope là một trong những thành phố thịnh vượng nhất tại bờ biển phía đông của Hoa Kỳ. Thời tiết ở nơi đây thay đổi thất thường, lúc thì mây mù, lúc thì lại trong xanh.
Thành phố nhộn nhịp này giống như một cái lò nung khổng lồ, các tòa nhà với phong cách khác nhau mọc lên ở khắp mọi nơi có thể nhìn thấy được từ mọi ngóc ngách trong thành phố. Dưới vẻ bề ngoài xa hoa hào nhoáng là những thứ bẩn thỉu xấu xa ẩn giấu trong những con hẻm tối.
Đây là một trong những thành phố phồn hoa và giàu có nhất Hoa Kỳ, nhưng đồng thời cũng là một trong những thành phố có tỷ lệ tội phạm cao nhất.
Tuy nhiên, dưới sự hợp tác giữa các siêu anh hùng và lực lượng cảnh sát, đúng như tên gọi của thành phố, tỷ lệ tội phạm ở nơi đây đang giảm dần qua từng năm, giúp cả thành phố cũng như người dân của nó tràn ngập hy vọng.
Mặc dù số liệu thống kê cho thấy tỷ lệ tội phạm ở thành phố Hope vẫn cao, thế nhưng ở nơi đây, mọi người thường xuyên có thể nhìn thấy các siêu anh hùng bay lượn tuần tra trên bầu trời, có thể nghe được tin tức một tổ chức tội phạm nào đó bị siêu anh hùng tiêu diệt mỗi ngày, cảm giác an toàn và chỉ số hạnh phúc của người dân thành phố gần như đứng đầu nước Mỹ.
Phil Simmons, con trai độc nhất của ông trùm bất động sản Lane Simmons, là một tay chơi nổi tiếng ở thành phố Hope.
Siêu xe, du thuyền, máy bay tư nhân, siêu mẫu, tiệc tùng trên biển… Phil rất giỏi trong việc tiêu tiền để thỏa mãn thú vui.
Phil chắc chắn không phải là cậu ấm nhiều tiền nhất, thế nhưng chắc chắn là cậu ấm có tầm cỡ nhất. Một kẻ năm nay 31 tuổi như hắn có ý thức quảng bá bản thân rất mạnh, qua quá trình tích lũy từ ngày này sang ngày khác, tài khoản xã hội cá nhân của hắn đã có đến hàng triệu người hâm mộ.
So với các siêu anh hùng, nghệ sĩ, ngôi sao thể thao hay nhân vật chính trị có hàng chục triệu người hâm mộ mà nói, con số hàng triệu người hâm mộ chẳng đáng là bao, thế nhưng dù sao Phil cũng chẳng phải siêu anh hùng, ngôi sao hay chính trị gia mà chỉ đơn thuần là một cậu ấm lắm tiền nhiều của, số lượng người hâm mộ này quả thực đã cho thấy “tài năng” của hắn ở một số khía cạnh.
Đương nhiên, công ty Simmons Media của hắn cũng đóng góp không ít công sức vào việc này.
Mà lúc này, giám đốc điều hành của Simmons Media – người gần như cả đời luôn thuận buồm xuôi gió, cao 1m92, khuôn mặt tuấn tú và thân hình hoàn hảo, sở hữu bằng tiến sĩ luật và bằng MBA, đang đứng khóc bên trên trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời đang được xây dựng.
Nước tiểu không kiểm soát được vì sợ hãi làm bẩn chiếc quần đắt tiền trên người hắn, để lại một vết ướt sẫm màu đang từ từ lan rộng khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Một cánh tay thô to lộ rõ gân guốc và lông lá đang nắm lấy chiếc cà vạt màu đỏ tươi đắt tiền mà hắn ta vô cùng yêu thích, còn cả người hắn đã lọt ra bên ngoài đỉnh tòa nhà. Nếu như không phải có cánh tay kia giữ lấy cà vạt, có lẽ lúc này hắn ta đã rơi xuống từ độ cao hơn ngàn feet, tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Phil Simmons hoàn toàn trở nên méo mó trong nỗi sợ hãi, nước mắt, nước mũi của hắn trộn lẫn với nước mưa, một phần nhỏ chảy vào trong cái miệng đang khàn giọng cầu xin sự thương xót cùng với một phần nhỏ nước bọt bắn ra ngoài.
“Làm ơn, đừng giết ta!”
“Cha ta có rất nhiều tiền, bất kể là ngươi muốn bao nhiêu, hắn đều sẽ cho ngươi!”
Lúc này, người đang cầm chiếc cà vạt màu đỏ tươi của Phil Simmons là một người đàn ông siêu cường tráng cao gần 2m5 và nặng gần 200kg.
Tối hôm nay, khi Phil Simmons đang lái chiếc siêu xe của mình trong mưa như thường lệ, người đàn ông vạm vỡ này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đập tan chiếc siêu xe mà hắn yêu quý rồi lôi hắn trong tình trạng rơi vào hôn mê ngắn sau cú va chạm ra khỏi ghế lái của chiếc xe đã biến dạng, sau đó vác lên nóc của một tòa nhà chọc trời vẫn đang được xây dựng như thể xách một con gà.
Đợi đến khi Phil Simmons tỉnh lại trong cơn mưa buốt lạnh, toàn thân hắn đã treo lơ lửng bên ngoài tòa nhà chọc trời, tất cả tài sản và tính mạng của hắn đều nằm trong tay người đàn ông cường tráng này.
Phil Simmons không hề có ý định phản kháng, bởi vì người đàn ông vạm vỡ trông có vẻ hung ác này lại sở hữu sức mạnh ngang hàng một siêu anh hùng yếu nhất.
Thành phố Hope không có nhiều tên “siêu ác nhân” có sức phá hoại lớn như thế này, thế nhưng mỗi một kẻ trong số chúng đều khiến cảnh sát duy trì an ninh trật tự của thành phố phải đau đầu.
Tuy nhiên, mặc dù tỷ lệ tội phạm của thành phố Hope vẫn rất cao, thế nhưng về cơ bản những hành vi phạm tội chỉ thường xuyên xảy ra tại các khu dân cư mà người nghèo và người vô gia cư cùng chung sống. Phil Simmons sống trong khu nhà giàu, trong suốt ba mươi mốt năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.