“Chúng ta dùng ICL đối đầu với GPL có nghĩa là chỉ cần bất kỳ khía cạnh nào không làm tốt, sẽ bị tổng giám đốc Bùi vịn vào đó mà bôi đen. Mà khía cạnh về quyền lợi tuyển thủ lại là chủ đề dễ được thảo luận nhất, nếu chúng ta bỏ mặc, không để ý tới, chắc chắn sẽ ảnh hưởng trí mạng tới sức hút của giải đấu ICL.”
“Cho nên, chúng ta phải bù đắp cho nhược điểm này.”
Eric gật đầu: “Đúng, nên như vậy.”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là sự thật. Giải đấu ICL mới thành lập đã gây ra tranh cãi, sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức hút của giải đấu. Nếu giải quyết không tốt có thể khiến giải đấu bị đóng băng trước thời gian thi đấu, Eric không dám chấp nhận mạo hiểm.
Triệu Húc Minh nói tiếp: “Hợp đồng làm việc, lương cơ bản của tuyển thủ, bảo hiểm xã hội một năm, tiền nhà ở, điều kiện ăn ở và bảo vệ sức khỏe... nếu cung cấp đầy đủ những yếu tố này, đó chắc chắn là một con số không nhỏ.”
“Một mặt, điều chúng ta muốn là bảo vệ tất cả quyền lợi cơ bản của tuyển thủ, không chỉ tuyển thủ chính thức mà còn cả tuyển thủ dự bị và tuyển thủ trẻ. Lâu dầu, tích tiểu thành đại. Mặt khác, hợp đồng làm việc sẽ gây nên những thiệt hại nhất định cho câu lạc bộ, khiến bọn họ không hài lòng.”
“'Tóm lại, dùng tiền có thể giải quyết, nhưng số tiền này chắc chắn không nhỏ. Giai đoạn đầu sẽ phải đầu tư một số tiền lớn để cải thiện hoàn cảnh của trụ sở huấn luyện, thay mới tất cả các thiết bị, sau đó còn chi trả lương cho các tuyển thủ, tiền ăn, tiền bảo hiểm xã hội, phòng ở và một loạt chi tiêu khác. Năm đầu tiên không có khoảng hai mươi, ba mươi triệu, sợ là không đủ.”
Sau khi nghe thấy con số đó, Eric cực kỳ buồn bực.
“Hai, ba mươi triệu, chúng ta có, nhưng vì chuyện này mà tiêu bằng đấy tiền, thật lố bịch!”
“Nếu đầu tư số tiền đó cho những mặt khác, tuyên truyền cho ICL có thể thu hút được bao nhiêu người chú ý.”
“Chỉ vì một đoạn video của tổng giám đốc Bùi mà muốn chúng ta lấy ra hai, ba mươi triệu cho các câu lạc bộ, cải thiện hoàn cảnh huấn luyện của bọn họ sao? Dựa vào cái gì chứ!”
“Tổng giám đốc Bùi chi tiền sao?”
Triệu Húc Minh do dự, đáp: “À... chi mà cũng không phải hắn chi.”
Eric: “?”
Triệu Húc Minh giải thích: “Chuyện là như này. GPL đấu thầu công khai, số lượng đội tuyển thi đấu cũng nhiều, giá cũng cao, mỗi vị trí cho các đội tuyển bán hai mươi triệu, bất động sản Thần Hoa - Tiêu Vương đẩy giá lên đến 26 triệu.”
“Kết quả đấu giá được đăng tin tức ngay sau đó, tổng giá trị cao ngất trời, đạt 180 triệu.”
“Sau đó, tổng giám đốc Bùi sang tay, thu lại số tiền đó.”
“Một phần lớn trong số đó được trả lại cho các câu lạc bộ, cho phép họ sử dụng tiền để cải thiện đãi ngộ cho tuyển thủ, thành lập cơ sở đào tạo tuyển thủ trẻ.”
“Cho nên, tiền này, trên danh nghĩa là tổng giám đốc Bùi chi, nhưng thực tế lại là tiền của các câu lạc bộ, mặc dù đều là tiền xoay vòng của các câu lạc bộ, nhưng những câu lạc bộ này đặc biệt biết ơn tổng giám đốc Bùi.”
Eric: “...”
Khi những chuyện này xảy ra, Eric bị công ty Finger cách chức, đổi thành Chretien. Hắn ấn núp ở nước Mỹ xa xôi nên không biết gì về những chuyện này.
Kết quả là sau khi nghe Triệu Húc Minh nói lại, Eric mới biết mình đang trong cảnh như thế nào.
Cách xoay tiền này của tổng giám đốc Bùi cũng tương tự mượn hoa hiến phật, không tốn một đồng tiền mà có thể cải thiện đãi ngộ của tuyển thủ, đồng thời câu lạc bộ không chỉ cải thiện được môi trường đào tạo tuyển thủ còn thu về được sự hút sự chú ý, vậy mà bọn họ còn biết ơn tổng giám đốc Bùi.
Nhưng Eric không làm mấy chuyện như này được.
Vị trí đội tuyển thi đấu ICL về cơ bản đều là nửa mua nửa tặng, không biết ra chút tiền nào.
Hiện tại, trong nước có chi nhanh IOI, cũng chỉ có mấy câu lạc bộ có năng lực không tồi, nhưng tiền vốn cũng không nhiều lắm. Công ty Finger và tập đoàn Long Vũ cần bọn họ ủng hộ, cho nên không đòi nhiều tiền, đều là giá hữu nghị, giá thấp.
Mà thực tế GPL bên kia là dựa vào các mối quan hệ của tổng giám đốc Bùi để thu hút nhiều nhà đầu tư, điều này tương đương với việc “từ không thành có”, mọi người cùng nhau góp tiền để tạo giải đấu GPL.
Hơn nữa, trước đó GOG đã có độ phổ biến cao trong nước, sau đó mới tổ chức GPL, đây là hành vi nước chảy thành sông, ngược lại IOI, độ phổ biến game không cao, tổ chức giải ICL là vì quảng cáo game, hoàn toán trái ngược.
Ý tưởng của Eric là, giai đoạn đầu giới hạn các đội tuyển thi đấu, chỉ có sáu, bảy đội thi đâu. Chờ những lần thi đấu sau, mỗi mùa giải lại bán vị trí đội tuyển thi đấu thi đấu, như này có thể tối đa hóa lợi ích.
Nhưng điều này có nghĩa là mới bắt đầu giải đấu ICL, về cơ bản công ty Finger không thu được lợi gì từ việc này.
GPL chơi trò này, ICL chơi không được.
Vì vậy, xét cho cùng, vẫn chỉ có hai nơi để chi trả số tiền lớn: một là câu lạc bộ chi tiền, hai là công ty FInger và tập đoàn Long Vũ chi tiền.
Mấy câu lạc bộ kia khẳng định sẽ không chi tiền, dựa vào đâu mà bắt người ta chi hai triệu tiền chỉ để cải thiện đãi ngộ của tuyển thủ chứ? Không có lợi cho câu lạc bộ.
Vì vậy, xét tới xét lui, vẫn chỉ có công ty Finger là có thể bỏ tiền ra.
Không chi tiền, ICL mãi mãi thấp hơn GPL một cái đâu, khẳng định tổng giám đốc Bùi sẽ nhiều lần kiếm chuyện dựa vào chuyện này. Nhưng nếu phải bỏ ra số tiền đó, Eric lại thấy đau lòng.
Eric mặt ủ rũ, rối rắm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không có biện pháp nào hay. Chẳng khác như đi vào ngõ cụt, một là mất tiền, hai là mất danh tiếng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Eric chỉ có thể chọn mất tiền.
Bởi vì với giải đấu ICL mà nói, danh tiếng chính là tiền. Nếu cứ bỏ mặc, sẽ khiến ICL bị giảm sự chú ý, tất cả hiệu quả đầu tư trước đó sẽ giảm đi rất nhiều, tổn thất thực sẽ còn lớn hơn nữa.