Vậy mà các ngươi muốn cắt bỏ hết? Muốn tước cả quyền tiêu số tiền ít đó của ta luôn à?
Quá đáng lắm rồi!
Bùi Khiêm cúp điện thoại, bắt đầu ngẫm nghĩ phải làm sao để trả thù lại.
Khi không lại có của hoạnh tài, nhất định phải lập tức tiêu hết, nếu không sẽ hậu hoạn vô tận!
Hắn đang lo lắng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trợ lý Tân đẩy cửa vào: “Tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng đến rồi ạ.”
Bùi Khiêm nghiêm mặt: “Ừm, cho hắn vào!”
Hôm nay là ngày 1 tháng 3, theo thoả thuận đã ký trước đó, Mạnh Sướng sẽ đến báo cáo công việc, sau đó căn cứ vào hiệu quả quảng bá tiếp thị mà xác định số tiền hoa hồng.
Bùi Khiêm đã sắp xếp một đội chuyên gia phân tích theo dõi chiến dịch quảng cáo của Mạnh Sướng, tổng hợp và phân tích các khía cạnh ảnh hưởng, đưa ra một báo cáo phân tích rất chi tiết và cuối cùng cho ra chỉ số nhiệt phù hợp từ 0 đến 100.
Và số tiền hoa hồng cụ thể được xác định bởi chỉ số nhiệt này.
Báo cáo tháng trước đã được gửi đến hộp thư của Bùi Khiêm, nhưng hắn chưa xem.
Bởi lẽ có xem hay không thì kết quả cũng vậy thôi.
Đương nhiên, thủ tục nào cần làm thì vẫn phải làm, đây chính là mục đích hôm nay Mạnh Sướng tới đây.
Bùi Khiêm tìm bản báo cáo đó và mở nó trên máy tính xách tay của mình rồi chờ Mạnh Sướng đến.
Một lát sau, ngoài phòng họp lại vang lên tiếng gõ cửa. Mạnh Sướng đến rồi.
“Tổng giám đốc Bùi.”
Thần sắc của Mạnh Sướng tràn đầy mất mát, cả người như bị đả kích nặng nề, chẳng còn nhìn ra sự hăng hái lúc trước nữa.
Thêm vào đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Bùi Khiêm còn hàm chứa một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, có chút e ngại, chút trốn tránh và một chút thù hằn.
Với Mạnh Sướng, liên tiếp ba kế hoạch tuyên truyền đều trái với ý muốn, chắc chắn do tổng giám đốc Bùi giở trò đằng sau!
Đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao tổng giám đốc Bùi muốn hắn ký thoả thuận này rồi, chỉ có thể nói tổng giám đốc Bùi sao mà ác độc quá thể!
Nhưng mặc dù vậy, Mạnh Sướng vẫn phục tùng, hoàn toàn không dám bộc lộ bất kì sự căm tức nào, bởi hắn có thể cảm giác được mỗi một bước đi của mình dường như đều bị tổng giám đốc Bùi nắm thóp.
Trước sự áp chế về trí thông minh, Mạnh Sướng cảm thấy thúc thủ vô sách.
Thấy Mạnh Sướng thảm như thế, cơn tức của Bùi Khiêm cũng vơi hơn nửa, thậm chí hắn còn sinh lòng thương hại.
Uầy, không thể trách Mạnh Sướng được, dầu gì trông có vẻ hắn đã cố hết sức rồi.
“Đây là báo cáo phân tích tháng trước, ngươi xem đi.” Bùi Khiêm đưa laptop qua cho Mạnh Sướng.
Mạnh Sướng nhận lấy, liếc một cái tượng trưng rồi đặt trở lại.
Không cần xem, độ hot của cả ba kế hoạch đều tăng mạnh.
Bùi Khiêm hết sức đau lòng: “Không có hoa hồng, cũng chỉ có chút lương cơ bản 3000 đồng thôi, ngươi có ý kiến gì không.”
Mạnh Sướng nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Không thể thành công đảo ngược tuyên truyền và cũng không thể phát tiền hoa hồng cao, lòng Bùi Khiêm lúc này đau đớn hệt như Mạnh Sướng vậy.
Thế nhưng, dù sao Bùi Khiêm cũng là một người kiên cường, hắn đã gặp những chuyện thế này quá nhiều rồi. Hắn nghĩ có lẽ mình nên cổ vũ Mạnh Sướng, dù sao hai người đã ký bản hợp đồng kéo dài tận mười năm, lúc này mới chỉ là tháng đầu tiên mà thôi.
Nếu Mạnh Sướng không gượng dậy nổi sau những đả kích liên tiếp mà hắn nhận được thì đó chắc chắn không phải là tin tốt với Bùi Khiêm.
“Thành tích tháng đầu tiên không quá lý tưởng, nhưng ngươi đừng nhụt chí.”
“Dẫu sao ngươi vừa mới đến Đằng Đạt không lâu, không hiểu rõ các hạng mục công việc trong công ty cho lắm nên có đôi khi sẽ xảy ra một số sự việc ngoài ý muốn.”
“Nhưng ngã một keo, leo một nấc, ngươi là người thông minh, hẳn có thể suy một ra ba mới phải. Ta tin rằng ba bài học này có thể giúp ngươi rút kinh nghiệm, tháng 3 này cố gắng lên nhé!”
Bùi Khiêm nói cực kỳ chân thành.
Nhưng Mạnh Sướng nghe mà trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Theo lý thuyết, sếp nói mấy câu này với cấp dưới lẽ ra phải vô cùng ấm lòng và khích lệ ý chí chiến đấu mới đúng.
Khi cấp dưới làm không tốt, sếp tỏ lòng khoan dung, mong hắn có thể học hỏi từ những sai lầm của mình để làm tốt công việc trong tương lai. Bất kì một câu đơn lẻ nào cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nhưng khi Mạnh Sướng nghe tới đoạn này thì thế quái nào lại thấy cứ sai sai!
Đây rõ là đang cạnh khoé cơ mà!
Dự án quảng bá Mạnh Sướng làm đạt được thành công rực rỡ giúp các ngành công nghiệp của tập đoàn Đằng Đạt kiếm được cả độ hot và tiền, thế mà tổng giám đốc Bùi chỉ trả vỏn vẹn có ba nghìn đồng lương cơ bản cho ba kế hoạch này thôi đấy.
Suy xét từ bất cứ góc độ nào, tổng giám đốc Bùi hẳn phải kiếm bộn mới đúng.
Ấy vậy mà tổng giám đốc Bùi còn giả mù sa mưa khuyên mình mình vấp ngã một lần, khôn lên một chút, nỗ lực không ngừng?
Không hợp với lẽ thường đâu!
Nhưng vẻ mặt của tổng giám đốc Bùi lại chân thành nhường ấy, nét thương xót lồ lộ trên gương mặt thế kia, như thể mỗi một từ trong đoạn văn đều xuất phát từ tận đáy lòng của hắn vậy.
Mạnh Sướng không khỏi cảm khái nếu tổng giám đốc Bùi đi quay phim, phỏng chừng sẽ giành được tượng vàng Oscar dễ như trở bàn tay, làm gì còn chỗ cho Lộ Tri Diêu hay Trương Tổ Đình nữa nào?
Một bụng tức mà không có chỗ trút, Mạnh Sướng đành phải nhẹ gật đầu trông vô cùng cứng nhắc: “Ta... Ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.”
Bùi Khiêm gật đầu, tỏ ra rất hài lòng với Mạnh Sướng.
Tốt lắm, người trẻ tuổi đừng vội bỏ cuộc, có chí ắt làm nên mà.
“Tháng này vất vả rồi, về nghỉ ngơi đàng hoàng đi. Đợi ta nghĩ ra nhiệm vụ mới sẽ tìm ngươi.”
“Đương nhiên, nếu ngươi có ý tưởng gì hay, cũng có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Bùi Khiêm lại ra chiêu trấn an Mạnh Sướng.
Mạnh Sướng mỉm cười rất gượng gạo, sau đó quay đầu trốn đi mất dạng.
Đưa mắt nhìn Mạnh Sướng rời khỏi văn phòng, Bùi Khiêm lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện ICL.