Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1807 - Chương 1807. Ứng Cử Viên Phụ Trách Chợ Ăn Vặt (3)

Chương 1807. Ứng cử viên phụ trách Chợ Ăn Vặt (3)
Chương 1807. Ứng cử viên phụ trách Chợ Ăn Vặt (3)

Nhưng đây không chỉ trực tiếp “đào” Trương Á Huy về làm người phụ trách hạng mục, mà ngay cả những chủ quầy hàng khác ở phòng thí nghiệm ẩm thực cũng muốn “đào” về?

Làm như hơi không hợp lý cho lắm thì phải?

Chẳng lẽ trong lòng tổng giám đốc Bùi thì gần xa khác biệt, cảm thấy những người này nếu ở Cô Gái Mì Lạnh là lãng phí tài năng, nên mới điều bọn họ đi làm công việc có ý nghĩa hơn?

Hay là tổng giám đốc Bùi có sắp xếp khác với Cô Gái Mì Lạnh?

 

Thấy vẻ mặt hoang mang của Tề Nghiên, Nhuế Vũ Thần hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì khó hiểu sao?”

 

Tề Nghiên thuật lại đơn giản nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, đồng thời tỏ ra hoang mang với sắp xếp của tổng giám đốc Bùi.

 

“Trương Á Huy vốn là người phụ trách phòng thí nghiệm ẩm thực Cô Gái Mì Lạnh, tại sao tổng giám đốc Bùi không để hắn tiếp tục nghiên cứu món ăn mới cho Cô Gái Mì Lạnh mà lại bảo hắn đi bày sạp bán hàng tiếp vậy? Chuyện này… đúng là khó hiểu!”

 

Theo Tề Nghiên, đây chắc chắn là một bước thụt lùi.

 

Ngành ẩm thực muốn phát triển thành quy mô lớn, tất nhiên phải đi theo mô hình tiêu chuẩn hoá và có thể sản xuất hàng loạt. Một chủ quán dù có tay nghề tốt nhưng độ hài lòng của thực khách mỗi ngày cũng có hạn, nhưng nếu biết dùng công thức của chủ quán để đào tạo cho nhiều đầu bếp, mở chi nhánh khắp cả nước thì lợi nhuận thu về sẽ gấp hàng nghìn lần, hàng chục nghìn lần.

 

Và điều khiến những chủ quán từ bỏ công việc trong phòng thí nghiệm ẩm thực đi bày quầy bán hàng, tuy môi trường tốt và đãi ngộ cao, nhưng đối với toàn ngành dịch vụ ăn uống của tập đoàn Đằng Đạt thì không ổn chút nào mà nhỉ?

 

Về lâu dài, đây có vẻ là một hành vi thiển cận. Điều này thật sự không giống với những gì tổng giám đốc Bùi sẽ làm.

 

Nhuế Vũ Thần im lặng một lát: “Vậy ngươi không hiểu tổng giám đốc Bùi rồi.”

 

Tề Nghiên sửng sốt: “Hả? Ngươi nói vậy là sao?”

 

Nhuế Vũ Thần giải thích: “Trong mắt ta, chuyện này vô cùng phù hợp với phong cách làm việc của tổng giám đốc Bùi, cũng cực kỳ hợp lý!”

 

“Ngươi có nhận ra mình thực sự bị cuốn vào thức ăn nhanh hóa, nhầm lẫn về sản xuất tiêu chuẩn hoá không?”

 

Tề Nghiên chớp mắt có vẻ mờ mịt: “Thức ăn nhanh hóa, sản xuất tiêu chuẩn hoá vốn chính là định vị ban đầu của Cô Gái Mì Lạnh, sao lại nhầm được chứ?”

 

Nhuế Vũ Thần giải thích: “Thật ra lúc đầu ta cũng không nhận ra vấn đề này, nhưng sau khi tổng giám đốc Bùi điều động Trương Á Huy, ta lập tức nghĩ đến Takeaway Netfish và nhà hàng Vô Danh, thế là hiểu ngay!”

 

“Dịch vụ ăn uống cao cấp và thức ăn nhanh vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau. Để tạo ra một thương hiệu đủ tầm nhìn thì không thể thiếu cả hai được.”

 

“Thức ăn nhanh hoá những món ăn nhẹ quả thật có thể bảo đảm rằng mọi người trên khắp đất nước đều có thể trải nghiệm được hương vị này, nhưng vấn đề ở chỗ miễn là thức ăn nhanh hoá thì chắc chắn sẽ làm giảm hương vị.”

 

“Lúc này sẽ xuất hiện một mầm hoạ, có lẽ rất nhiều người sẽ hào hứng đến ăn, nhưng sau khi ăn xong họ sẽ thất vọng, cho rằng hương vị ở đây không đáp ứng được yêu cầu của họ.”

 

“Lấy Takeaway Netfish ra làm ví dụ, sự thành công của nó cố nhiên liên quan đến các món ăn mới của phòng thí nghiệm ẩm thực, nhưng một lý do quan trọng khác là thương hiệu cao cấp ‘Thực Hòa’ và rất nhiều món ăn đều liên quan đến nhà hàng Vô Danh!”

 

“Nó được định vị là ‘phiên bản giá cả ổn định của nhà hàng Vô Danh’, bởi vậy, nó có thể giúp các món ăn của Takeaway Netfish được gắn thuộc tính ‘cao cấp’, có thể chống tăng giá so với các loại thức ăn nhanh khác và cũng cho phép khách hàng không quá kỳ vọng vào món ăn của Takeaway Netfish, mà ăn nó với một tâm trạng bình thường.”

 

“Bằng cách này, trên thực tế nhà hàng Vô Danh và Takeaway Netfish có mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, thoả mãn các nhu cầu khác nhau của khách hàng.”

 

“Vả lại, tình hình hiện tại của ‘Cô Gái Mì Lạnh’ thật ra đang thiếu một bộ phận kiểu này để phối hợp với nhà hàng Vô Danh.”

 

“Ta đã xem đoạn phim tài liệu ‘Sạp Hàng Muôn Màu’ rồi, quả thực rất hay, nhưng đoạn video này chắc hẳn sẽ có những ảnh hướng trái chiều, đó là khiến khán giả có những kỳ vọng không thực tế với sản phẩm mới của Cô Gái Mì Lạnh. Họ sẽ cho rằng nếu ngươi đã quay phim tài liệu thì những món Cô Gái Mì Lạnh bán hẳn phải giống như trong phim tài liệu?”

 

“Nhưng trên thực tế, Cô Gái Mì Lạnh là nhãn hiệu thức ăn nhanh nên chắc chắn phải tiến hành cải tiến công thức gốc để đảm bảo có thể sản xuất hàng loạt và sản xuất theo tiêu chuẩn, tất nhiên sẽ tổn thất một vài điểm đặc sắc và chi tiết. Vậy khi khách hàng thật sự ăn nó, họ sẽ cảm thấy khác với đồ ăn trên phim tài liệu, và rồi, chênh lệch về tâm lý sẽ xuất hiện.”

 

“Đây sẽ là một vấn đề tiềm ẩn đối với danh tiếng của Cô Gái Mì Lạnh và trải nghiệm ăn uống thực tế.”

 

Tề Nghiên gật đầu như có điều suy nghĩ: “Hoá ra là thế... Vì vậy, tổng giám đốc Bùi mới thành lập Chợ Ăn Vặt để đóng vai trò tương tự như nhà hàng Vô Danh và để đưa tất cả những quầy ăn nhẹ xuất sắc trong nước tập trung vào Kinh Châu, tạo ra một thành phố mỹ thực ăn vặt quốc gia nguyên chất nguyên vị?”

 

“Theo cách này, định vị của Chợ Ăn Vặt và cửa hàng của Cô Gái Mì Lạnh sẽ được tách biệt, vừa tập trung vào hương vị nguyên bản, vừa tập trung vào hương vị thức ăn nhanh hoá được sản xuất hàng loạt.”

 

“Bằng cách đó, khách hàng sẽ không còn tâm lý kỳ vọng cao vào món ăn của Cô Gái Mì Lạnh nữa, và những ai đang tìm kiếm hương vị tuyệt đỉnh, họ sẽ tìm đến khu Chợ Ăn Vặt chứ không phải Cô Gái Mì Lạnh.”

 

“Đúng là nắm bắt chắc tâm lý khách hàng mà, quả nhiên không hổ là tổng giám đốc Bùi!”

 

Nhuế Vũ Thần nói: “Ta nghĩ ý đồ của tổng giám đốc Bùi không chỉ có vậy.”

 

“Trên thực tế, sẽ ít nhiều lãng phí nếu giao cho những chủ quán đó phụ trách phòng thí nghiệm ẩm thực. Thế năng khiếu của những chủ quán này là gì? Là nghiên cứu sao? Thật ra không phải.”

 

Hết chương 1807.
Bình Luận (0)
Comment