Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1806 - Chương 1806. Ứng Cử Viên Phụ Trách Chợ Ăn Vặt (2)

Chương 1806. Ứng cử viên phụ trách Chợ Ăn Vặt (2)
Chương 1806. Ứng cử viên phụ trách Chợ Ăn Vặt (2)

Tề Nghiên để Trương Á Huy là người phụ trách của phòng thí nghiệm ẩm thực, cũng đi chiêu mộ các chủ quán có tiếng trên toàn quốc về, thuê họ làm việc hoặc bỏ tiền mua lại công thức nấu ăn. Bây giờ tổng giám đốc Bùi lại muốn đưa họ tới Chợ Ăn Vặt, vậy rốt cuộc nên nghe theo bên nào đây?

Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Ừm, Chợ Ăn Vặt và phòng thí nghiệm ẩm thực của Cô Gái Mì Lạnh có hai hướng phát triển khác nhau. Với năng lực của ngươi, chỉ phụ trách phòng thí nghiệm ẩm thực thôi thì có hơi phí, phụ trách hạng mục này của ta mới có thể giúp ngươi phát triển tốt hơn.”

“Còn về phía Cô Gái Mì Lạnh bên kia ngươi cũng không cần lo lắng, đều là điều động bên trong Đằng Đạt, Tề Nghiên cũng sẽ biết. Mấu chốt vẫn là xem ý kiến của ngươi.”

Trương Á Huy nghĩ thầm, như này vẫn còn phải nói sao? Đãi ngộ của hai bên hoàn toàn không tương đương.

Phòng thí nghiệm ẩm thực chỉ là một bộ phận trực thuộc của Cô Gái Mì Lạnh thôi, cũng chính là nói, người lãnh đạo trực tiếp của Trương Á Huy ngày trước là Tề Nghiên, ở bên trên lại là Hạ Đắc Thắng của đầu tư Viên Mộng, bên trên nữa mới là tổng giám đốc Bùi.

Nhưng Chợ Ăn Vặt là hạng mục mà đích thân tổng giám đốc Bùi sắp xếp, có thể báo cáo trực tiếp với tổng giám đốc Bùi, bỗng dưng được tăng lên hẳn hai bậc.

Bất kể là đãi ngộ hay là nguồn tài nguyên thực tế, rõ ràng là không cùng đẳng cấp.

Chợ Ăn Vặt này mặc dù nghe không hoành tráng bằng “phòng thí nghiệm ẩm thực”, nhưng không thể chỉ nhìn vào tên mà vẫn phải nhìn vào trách nhiệm cụ thể. 

Nói ra thì công việc ở phòng thí nghiệm ẩm thực khá chán, đơn giản chỉ là đi nhiều nơi tìm chủ quán có tiếng tăm, sau đó cải tiến công thức do họ cung cấp, làm ra sản phẩm mới có thể sản xuất hàng loạt, cung cấp cho các cửa hàng của Cô Gái Mì Lạnh.

Mà công việc của Chợ Ăn Vặt có vẻ phức tạp hơn, càng giống như điều hành một cửa hàng quy mô lớn hoặc phố ẩm thực.

Đối với Trương Á Huy, sở dĩ hắn chọn rời quê hương để tới Đê Đô, chắc chắn vì không thỏa mãn khi chỉ làm một chủ tiệm, hy vọng có thể dốc sức làm lên một sự nghiệp nào đó cho mình.

Hơn nữa, bản thân Trương Á Huy cũng khá yêu thích mở quầy hàng, làm việc ở phòng thí nghiệm ẩm thực nghĩa là phải từ bỏ sở thích này, nhưng ở Chợ Ăn Vặt này vẫn có thể mở tiệm nếu muốn, đây cũng là một trong những nhân tố mà hắn cân nhắc.

Cho dù ở phương diện nào thì hắn dường như cũng không có bất kỳ lý do nào để từ chối.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trương Á Huy nói: “Được rồi Tổng giám đốc Bùi, nếu như ngươi thấy ta có thể đảm nhiệm được công việc này, vậy ta sẽ thử xem, hy vọng sẽ không khiến ngươi thất vọng!”

Bùi Khiêm rất đỗi vui mừng: “Quá tốt rồi! Như vậy đi, cuối tuần này ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, thứ hai trực tiếp tới Kinh Châu một chuyến, ta giải thích cho ngươi công việc cụ thể.”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Á Huy vẫn còn thấy hơi bối rối.

Mấy chuyện xảy ra trong vài tháng qua thực sự quá ảo!

Hắn ban đầu chỉ là một chủ quán nhỏ có chút danh tiếng ở quê, bán mỳ lạnh nướng để kiếm sống, nhưng chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, hắn lại sắp trở thành người phụ trách của một chợ ẩm thực quy mô lớn, lại còn có thể trực tiếp báo cáo với tổng giám đốc Bùi của tập đoàn Đằng Đạt…

Trương Á Huy nhìn Hoàng Tư Bác: “Anh Hoàng, tổng giám đốc Bùi bảo ta đi Kinh Châu phụ trách một hạng mục mới, tên là Chợ Ăn Vặt..”

Hoàng Tư Bác cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm, hiển nhiên khi tổng giám đốc Bùi gọi điện thoại tới chỉ đích danh Trương Á Huy, Hoàng Tư Bác đã nghĩ tới khả năng này rồi. 

Hắn mỉm cười vỗ vai Trương Á Huy: “Yên tâm đi, tổng giám đốc Bùi nhìn người vô cùng chính xác, nếu tổng giám đốc Bùi tìm tới ngươi, chính là vì năng lực của ngươi ở phương diện này rất tốt.”

“Phòng làm việc của chúng ta cũng ở Kinh Châu, nếu gặp phải khó khăn gì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Đợi khi Chợ Ăn Vặt chính thức bắt đầu kinh doanh, bọn ta nhất định sẽ tới ủng hộ.”

Trương Á Huy gật đầu: “Được! Vậy giờ ta gọi điện cho giám đốc Tề phía Cô Gái Mì Lạnh bên kia nói qua vấn đề này một chút...”

...

Cùng lúc đó, Tề Nghiên đang ở trong cửa hàng của Takeaway Netfish, vừa nói chuyện với Nhuế Vũ Thần, vừa ăn món ăn mới ra gần đây.

Bây giờ còn chưa tới giờ ăn trưa nên người bên trong cửa hàng cũng không tính là nhiều, các shippers bên ngoài vẫn chưa bắt đầu bận rộn. 

Tề Nghiên gần đây thường tới cửa hàng của Takeaway Netfish, chủ yếu để học hỏi kinh nghiệm tiên tiến.

Từ sau khi phát sóng tập đầu tiên của “Sạp Hàng Muôn Màu”, danh tiếng của Cô Gái Mì Lạnh trên mạng đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa có nhiều tác động tích cực đến doanh thu của các cửa hàng Cô Gái Mì Lạnh.

Phòng thí nghiệm ẩm thực cũng đã được thành lập, dựa trên công thức của đám người Trương Á Huy, hương vị của mì lạnh nướng đã được cải thiện rất nhiều, xem như nhận về được một chút lợi khen ngợi.

Nhưng chỉ với những thay đổi này, vẫn còn một chặng đường rất dài để có thể biến Cô Gái Mì Lạnh trở thành một thương hiệu đồ ăn vặt nổi tiếng.

Tề Nhiên đang tán gẫu với Nhuế Vũ Thần thì đột nhiên điện thoại của nàng reo lên.

Trương Á Huy giải thích ngắn gọn một lượt về sự sắp xếp luân chuyển nhân sự của tổng giám đốc Bùi, đồng thời chính thức từ chức chức vụ người phụ trách của phòng thí nghiệm ẩm thực.

Trương Á Huy còn nói với Tề Nghiên rằng có thể sẽ mời vài chủ quầy hàng của phòng thí nghiệm ẩm thực, đưa bọn họ tới Kinh Châu, để nàng sớm có phương án dự phòng.

Tề Nghiên sửng sốt: “À... ừ... được rồi”

Nàng cũng không thể nói cái gì, đây là do tổng giám đốc Bùi sắp xếp.

Chỉ là sau khi cúp điện thoại, Tề Nghiên cảm thấy vô cùng hoang mang.

Ý của tổng giám đốc Bùi là gì? Đi chiêu mộ người cùng với Cô Gái Mì Lạnh còn được.

Hết chương 1806.
Bình Luận (0)
Comment