Hồ Duyệt cầm lấy cuốn sổ tốc ký, chuẩn bị sẵn sàng viết lại.
Mã Nhất Quần suy nghĩ một chút, thật thà trả lời: “Ta đã gia nhập Đằng Đạt được một tháng rồi, công việc chính của ta là học tập.”
Hồ Duyệt nhanh chóng ghi vào sổ tay, sau đó dừng lại.
Công việc chính là... học tập?
“Có thể nói rõ hơn không?”
Mã Nhất Quần gật gật đầu: “Đằng Đạt rất khác biệt so với các công ty game khác. Ở Đằng Đạt, việc cần làm đều là công việc thiết kế cấp cao, người mới đến không có quyền làm việc và cũng không có quyền tăng ca luôn, chỉ có thể học tập thôi! Hơn nữa quá trình học tập này sẽ diễn ra trong một thời gian rất dài.”
“Mỗi ngày ta phải chịu rất nhiều áp lực, phải học hỏi những ý tưởng thiết kế game trước đó của tổng giám đốc Bùi, đồng thời phải học hỏi các đàn anh khác vấn đề phỏng đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi, nói ra thật xấu hổ, cho đến bây giờ ta tiến bộ vẫn rất chậm.”
“Cho tới tận bây giờ, ta vẫn chưa học được một phần vạn của tổng giám đốc Bùi, thậm chí còn phải hỏi các đàn anh trong công ty mới hiểu được một chút ý đồ của tổng giám đốc Bùi.”
Hồ Duyệt hơi kinh ngạc, vội vàng ghi chép lại.
Nhân viên làm ở công ty khác nửa năm đến đây chỉ có cơ hội học hỏi, cũng đủ thấy trình độ chung của công ty này đáng sợ thế nào!
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ông chủ tuyển nhân viên, trả lương hàng tháng, nhưng lại cho họ học hỏi một tháng, loại quyết đoán này không phải ai cũng có được đâu!
Có thật nhiều điều bất ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Bình tĩnh, ta là một phóng viên chuyên nghiệp!
Hồ Duyệt điều chỉnh lại tâm trạng phấn khích của mình, tiếp tục chủ đề tiếp theo: “Vậy thì hãy nói về “Người Chế Tác Trò Chơi” nổi tiếng gần đây đi, game này áp dụng chiến lược quảng bá “nghệ thuật trình diễn”, đây là cách mà quý công ty nghĩ ra ngay từ đầu sao?”
Mã Nhất Quần lắc đầu: “Không phải, trên thực tế, tất cả chúng ta đều chẳng biết gì hết.”
“Mãi cho đến khi liên hoan, chúng ta vẫn đang dốc lòng vì game này.”
“Là tổng giám đốc Bùi quyết định cách thức tuyên truyền bằng “nghệ thuật trình diễn” này từ sớm, đồng thời giấu giếm mọi người trong công ty, trong hoàn cảnh tuyệt vọng khi rơi vào tình trạng xuống dốc, game lại đột nhiên bùng nổ, trở mình từ bước đường cùng!”
“Nói ra thật xấu hổ, trên thực tế bọn ta không giúp được gì hết.”
Hai mắt Hồ Duyệt sáng lên.
Đây quả thực là một công ty kho báu, một ông chủ kho báu!
“Có thể nói chi tiết hơn về tổng giám đốc Bùi của các ngươi được không?” Hồ Duyệt ghi nhanh vào cuốn sổ nhỏ.
Mã Nhất Quần lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Tổng giám đốc Bùi là một nhà thiết kế thiên tài, có đôi khi tổng giám đốc Bùi chỉ ra một vài hướng đi đơn giản, bọn ta cứ dựa theo hướng đó mà làm, vậy là có thể tạo ra một game chất lượng cao, chẳng hạn như “Pháo Đài Trên Biển”.”
“Có đôi khi tổng giám đốc Bùi tự mình làm, trong mọi chi tiết đã tốt còn muốn tốt hơn, đánh bóng game đến cực hạn bằng chính sức của một mình mình, chẳng hạn như “Người Chế Tác Trò Chơi”.”
“Hơn nữa, tổng giám đốc Bùi luôn có một sức hấp dẫn nhân cách đặc biệt, vô số người ưu tú luôn bị hắn thu hút một cách tự nhiên và hợp tác với hắn.”
“Họa sĩ đại thần Nguyễn Quang Kiến, còn có tác giả video tài giỏi Kiều Lão Thấp, họ đều là những người bạn tốt của tổng giám đốc Bùi, tình bạn của họ không hề trộn lẫn bất kỳ lợi ích nào!”
“Tổng giám đốc Bùi luôn là một thiên tài cô độc. Những ý tưởng của hắn vượt qua thời đại, cho nên luôn bị người khác hiểu sai, nhưng tổng giám đốc Bùi không hề quan tâm, vẫn như cũ tiếp tục vượt qua chính mình hết lần này đến lần khác.”
Hồ Duyệt nhanh chóng ghi lại.
Mặc dù những lời của Mã Nhất Quần tràn đầy vẻ ca ngợi hơi quá, nghe như thể hắn đang tâng bốc cấp trên của mình, nhưng Hồ Duyệt biết rất rõ ràng, khả năng này không lớn.
Bởi vì đây là một cuộc phỏng vấn ẩn danh!
Lúc vừa bắt đầu, hai người họ đã thống nhất rằng Hồ Duyệt sẽ không tiết lộ tên tuổi và chức vị của Mã Nhất Quần trong bài viết của mình.
Ngay cả khi những câu tâng bốc của Mã Nhất Quần có truyền đến tai của tổng giám đốc Bùi đi nữa, tổng giám đốc Bùi cũng sẽ không biết những câu tâng bốc này là do Mã Nhất Quần chém gió ra.
Không có động cơ.
Vì vậy, tất cả những điều này là suy nghĩ thật sự của Mã Nhất Quần!
Hồ Duyệt không nhịn được bùi ngùi xúc động, nhân viên và ông chủ hòa hợp như vậy là chuyện chưa từng thấy bao giờ.
“Ngươi cảm thấy thân là một ông chủ, nếu thang điểm là 100, thì ngươi cho tổng giám đốc Bùi bao nhiêu điểm?” Hồ Duyệt hỏi.
Mã Nhất Quần không chút do dự: “200 điểm!”
“Có lẽ một số ông chủ trên thế giới này có thể đạt được 90 điểm, ví dụ như trả lương tăng ca đầy đủ, cho công ty phúc lợi rất tốt…”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi có thể đạt được 200 điểm!”
“Tổng giám đốc Bùi rất hào phóng với nhân viên, hắn quan tâm đến sức khỏe của bọn ta, còn không tiếc chi tiền cho nhân viên.”
“Nhưng mà, theo như lời của các tiền bối trong công ty, tổng giám đốc Bùi rất nghiêm khắc với bản thân, thậm chí là tiết kiệm!”
“Ta chỉ có thể nói rằng, trước khi ta đến với Đằng Đạt, nếu có ai đó nói với ta rằng trên thế giới có một ông chủ như tổng giám đốc Bùi, ta sẽ không bao giờ tin vào điều đó!”
“Tất nhiên, nếu bây giờ có ai đó nói với ta rằng trên thế giới này có một ông chủ thứ hai như tổng giám đốc Bùi, ta vẫn sẽ không tin!”
Hồ Duyệt nhanh chóng ghi chép lại vào sổ tốc ký, chỉ nghe thôi cũng đã khó mà kiềm chế được sự hưng phấn của mình.
Cảm thấy như mình đã bị Mã Nhất Quần lây nhiễm!
Từ những lời của Mã Nhất Quần, Hồ Duyệt có thể nghe ra được các nhân viên của Đằng Đạt ngưỡng mộ biết ơn tổng giám đốc Bùi cỡ nào, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình tượng vĩ đại hào quang cao ngất của tổng giám đốc Bùi...
Hồ Duyệt nhìn chữ viết dày đặc trên cuốn sổ tốc ký, cảm thấy cuộc phỏng vấn lần này thu hoạch tương đối khá.
Chắc chắn bản thảo được viết ra lần này sẽ rất bùng nổ!
“Vậy thì cuối cùng, chúng ta nói thêm về tổng giám đốc Bùi nhé.”