Do đó Bùi Khiêm quy định rằng, có tai nạn lao động thì báo lên trên trước, nghiên cứu xác định xem rốt cuộc được chi trả bao nhiêu (cụ thể tùy thuộc vào giới hạn mà hệ thống cho phép).
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Sức khỏe của tất cả nhân viên các ngươi đều là tài sản của công ty, phát hiện ra vấn đề thì tuyệt đối không được giấu giếm không báo, hiểu chưa?”
“Ngoài chuyện này ra, trợ lý Tân, làm cho mỗi nhân viên một thẻ tập gym trọn năm của phòng tập thể hình, mua thêm tám buổi học riêng mỗi tháng, bắt buộc phải đến phòng tập thể hình hai lần một tuần!”
Thẻ tập gym trọn năm của các phòng tập thể hình tại Kinh Châu là khoảng hai nghìn đồng, hai trăm một buổi học riêng, tám buổi học riêng là một nghìn sáu trăm đồng, tổng lại cũng xấp xỉ hai mươi nghìn một năm.
Nhưng mà, không thể chi số tiền này ra cùng một lúc, hệ thống chỉ cho phép mỗi tháng mua một lần, hơn nữa mỗi tháng chỉ có thể mua tối đa mười buổi học.
Nếu tính như vậy, mỗi tháng phải chi thêm khoảng hai trăm nghìn đồng cho phòng tập thể hình.
“Còn cả vấn đề ăn uống.”
“Rất nhiều nhân viên của chúng ta có bệnh về dạ dày, chủ yếu là do vấn đề về ăn uống.”
“Mã Dương, không phải quán cà phê internet Netfish có một đầu bếp giỏi sao? Tuyển thêm hai người nữa đi, mỗi ngày chuẩn bị bữa ăn trưa cho tốt, đúng giờ sắp xếp người đưa cơm đến công ty, công ty nuôi cơm!”
“Đến lúc đó, mọi người thành lập một nhóm, mỗi sáng đi làm đều đặt món mà mình muốn ăn vào buổi trưa, tất nhiên, cũng phải chú ý đến cân bằng dinh dưỡng, Mã Dương, ngươi và Trương Nguyên phụ trách việc này.”
Mã Dương vội vàng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi!”
Gần đây Mã Dương đang buồn rầu.
“Người Chế Tác Trò Chơi” kiếm được tiền, “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” cũng kiếm được tiền, chỉ có quán cà phê internet Netfish là một tháng lỗ ròng ba trăm nghìn đồng, có thể không buồn rầu sao?
Rõ ràng là bản thân vô dụng!
Nay lại có cơ hội để thể hiện, phải nhanh chóng nắm bắt.
“Ngoài ra, để đảm bảo sức khỏe cho nhân viên, ta nghĩ chúng ta cần phải tuyển một chuyên gia dinh dưỡng! Trợ lý Tân, ngươi ghi chú lại, trở về xem xét chọn ra ứng viên phù hợp.”
Bùi Khiêm vừa sắp xếp vừa quan sát phản ứng của hệ thống.
Nếu hệ thống không nói là không được, vậy có nghĩa tất cả đều ổn.
Sau một hồi sắp xếp, Bùi Khiêm vui mừng khi phát hiện ra rằng mình đã thành công tiêu hơn năm trăm ngàn đồng!
Tất nhiên, khoảng cách đến lỗ vốn vẫn còn hơi xa…
Chỉ là Bùi Khiêm đã thông suốt rồi, mặc dù chuyển hóa ít đi năm nghìn, nhưng nó rất có ý nghĩa!
Lần này lại tìm ra hướng tiêu tiền mới từ hệ thống.
Hơn năm mươi nhân viên, có thể chi thêm năm trăm nghìn.
Nếu là năm trăm nhân viên, vậy không phải sẽ chi thêm năm triệu sao?
Đây là vì đặt nền tảng vững chắc cho những tổn thất trong tương lai!
“Được rồi, hôm nay chỉ có vậy thôi, mọi người tan họp đi!”
Bùi Khiêm đứng dậy rời khỏi phòng họp, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
Mặc dù chu kỳ này không có hy vọng gì, nhưng tương lai vẫn rất tươi sáng!
Mà những người khác trong phòng họp đều chìm vào im lặng.
Quá cảm động luôn rồi!
Sao trên đời lại có một ông chủ coi sức khỏe của nhân viên là quan trọng hơn tất cả chứ! Thật sự không thể tin nổi!
Rất nhiều người nhìn theo bóng lưng của Bùi Khiêm, trong mắt tăng thêm vài phần kính trọng.
Tổng giám đốc Bùi thật sự là một ông chủ tốt, luôn âm thầm bỏ ra, nhưng không hề có ý định khoe khoang gì cả.
Không giống như một số người giàu có nào đó, ngoài miệng thì nói rằng coi nhân viên như người nhà, làm việc từ thiện cũng khoe khoang làm dáng, trên thực tế còn không phải vì danh tiếng của mình hay sao?
Nhưng tổng giám đốc Bùi thì hoàn toàn khác, hắn chỉ đơn giản là yêu mến nhân viên của mình, thậm chí còn không có ý định nói tất cả chuyện này với giới truyền thông.
Chẳng lẽ, đây chính là tấm lòng của đại lão?
Loại tâm trạng này chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ: phẩm chất cao quý!
Mã Nhất Quần âm thầm hạ quyết tâm.
Hắn đã hẹn với Hồ Duyệt, sắp xếp một cuộc phỏng vấn vào ngày mai.
Mặc dù không thể tiết lộ danh tính thực sự của tổng giám đốc Bùi, cũng không thể tiết lộ mức lương và phúc lợi đãi ngộ cụ thể của Đằng Đạt, nhưng vẫn còn rất nhiều điều để nói.
Cuộc phỏng vấn lần này nhất định phải làm cho tốt, nhất định phải lan tỏa tinh thần của Đằng Đạt đến tất cả mọi người!
Ngày 20 tháng 4.
Sau khi tan làm, Mã Nhất Quần lặng lẽ đến một quán cà phê nhỏ cạnh công ty, tiếp nhận phỏng vấn của Hồ Duyệt.
Hồ Duyệt lấy sổ tốc ký đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Lúc trước đã thống nhất sẽ không giữ lại bất kỳ hình ảnh tư liệu nào, cũng sẽ không tiết lộ tên thật của Mã Nhất Quần.
Mặc dù điều này sẽ làm giảm đáng kể tính chân thật của bài báo, nhưng Hồ Duyệt có thể dùng hình thức này để phỏng vấn nhân viên của Đằng Đạt, nhìn lén một phần nhỏ của công ty game mới nổi này, như vậy đã rất mãn nguyện rồi.
Hồ Duyệt phát hiện bản thân hơi căng thẳng.
Sau khi trong lòng dần bình tĩnh lại, nhớ lại một vài câu hỏi quan trọng mà hôm qua phải suy nghĩ đến đêm khuya mới quyết định được.
Hai người đã đi đến thống nhất, thứ nhất không được tiết lộ tên tuổi và thân phận thật sự của ông chủ công ty, thứ hai không được hỏi về mức lương đãi ngộ và phúc lợi cụ thể của công ty.
Vì vậy, những câu hỏi Hồ Duyệt chuẩn bị cũng tránh hai điểm này.
“Ngươi đừng lo lắng, ta là một phóng viên chuyên nghiệp, xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của ta.”
“Phẩm chất cần thiết của một phóng viên giỏi là khiến cho chủ đề diễn ra suôn sẻ và tự nhiên, thậm chí khiến cho người được phỏng vấn không phát hiện ra nhưng lần tiết tấu bị đứt quãng trong đó. Vì vậy, ngươi chỉ cần phối hợp với ta là được.”
Hồ Duyệt tràn đầy tự tin.
Mã Nhất Quần gật đầu.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
“Đầu tiên, ta muốn hỏi, ngươi gia nhập Đằng Đạt bao lâu rồi, cụ thể thì ngươi phụ trách công việc gì?”
“Ngươi cứ yên tâm, chức vị cụ thể sẽ không được ghi vào bài viết đâu, hỏi câu này chỉ là để biết ngươi đảm nhiệm khía cạnh công việc nào mà thôi, cũng thuận tiện cho ta đưa ra những câu hỏi chuyên sâu xung quanh những vấn đề chuyên môn này.”