“Ta đã nói với mọi người là không cần tăng ca, sao lại để mắc nhiều bệnh nghề nghiệp như vậy!”
Bùi Khiêm nói lời thấm thía, vô cùng đau buồn.
Mọi người có hơi ngơ ngác.
Cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên tay.
Không phải bệnh gì nặng mà?
Huyết áp có hơi cao tí, gan nhiễm mỡ nhẹ, béo phì nhẹ, hội chứng chuột máy tính...
Đây không phải là bệnh mà hầu hết mọi người ít nhiều đều mắc phải à?
Sao mà nghe giọng điệu của tổng giám đốc Bùi như thể bọn họ sắp tèo tới nơi vậy?
Không phải tất cả mọi người vẫn nhảy nhót tưng bừng đây sao?
Bùi Khiêm nhìn Bao Húc: “Bao Húc, có phải dạ dày của ngươi không khỏe lắm đúng không? Chắc chắn là do tăng ca quá nhiều, ăn uống không điều độ! Đây rõ ràng là tai nạn lao động, ngươi nên điều dưỡng cho thật tốt, ngoài bảo hiểm xã hội ra, toàn bộ đều do công ty chi trả!.”
“Trợ lý Tân, trở về nói chuyện với bệnh viện, đưa ra phương án điều trị tốt nhất cho hắn!”
Trợ lý Tân gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi.”
Bao Húc ngu luôn.
Dùng phương án điều trị tốt nhất?
Ta chỉ là dạ dày không khoẻ cho lắm, khi ăn nhiều hơi khó tiêu hoá mà thôi, dùng phương án điều trị tốt nhất gì chứ?
Uống men tiêu hóa à?
“Còn có những người khác, chẳng hạn như... Mã Nhất Quần! Dạ dày của ngươi cũng không được khoẻ lắm đúng không? Cũng tính ngươi vô luôn.”
Bùi Khiêm lại để ý đến chân tóc của Bao Húc: “Suýt nữa thì quên mất, Bao Húc, tình trạng rụng tóc của ngươi hơi nghiêm trọng! Cái này cũng là do thức khuya tăng ca quá nhiều, thuộc về tai nạn lao động! Lát nữa trở về đến bệnh viện khám xem, nhất định phải cứu đám chân tóc trở về!”
“Hoàng Tư Bác, chứng gan nhiễm mỡ nhẹ của ngươi phải chữa trị cho tốt. Với lại, da mặt ngươi nhiều dầu quá rồi, sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhất định là mệt mỏi, cũng quy về tai nạn lao động!”
“Những loại bệnh như thế này ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty lắm, mau chóng đi làm đẹp đi, công ty chi trả hết.”
Hoàng Tư Bác vừa muốn thanh minh rằng dầu trên mặt hắn là do hắn quên rửa mặt trước khi đến đây, Bùi Khiêm đã chuyển tầm mắt sang người khác.
“Tiểu Lữ, ta nhìn thấy trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ, hình như ngươi bị viêm họng mãn tính! Đây chắc chắn là do lần lồng tiếng trước mệt mỏi mà ra! Ngươi không cần lo lắng, đây khẳng định là tai nạn lao động, dùng phương án điều trị tốt nhất, công ty chịu trách nhiệm hết!”
“Còn có không ít người mắc hội chứng chuột máy tính đúng không? Quá ảnh hưởng đến hiệu quả công việc rồi, nhanh đi chữa trị đi!”
“Cả Châu Bằng nữa, vấn đề của ngươi là nghiêm trọng nhất, có khối u, cần phải làm tiểu phẫu. Nhưng đừng lo lắng, công ty sẽ chi trả toàn bộ số tiền nằm ngoài bảo hiểm y tế, vấn đề của ngươi cũng quy về tai nạn lao động do làm việc quá sức, vẫn được trả lương trong những ngày điều trị, nhất định phải mau chóng khoẻ lại, biết chưa?”
Bùi Khiêm vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Châu Bằng.
“Tiểu Châu, ngươi có khối u sao? Sao ngươi không nói sớm!”
“Đúng đó, chuyện lớn như vậy sao có thể một mình gánh chịu được chứ?”
“Tiểu Châu đừng sợ, chúng ta đều đứng sau cổ vũ ngươi!”
“Khi nào thì bắt đầu điều trị? Có cần phải nằm viện không? Chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi!”
Tiểu Châu hơi ngượng ngùng, đỏ bừng mặt nói: “Ta... ta là khối u lành tính, thật ra trong khoảng thời gian ngắn có cắt bỏ hay không cũng không ảnh hưởng gì...”
“Ngoài ra, khối u này hình như gọi là Pulmonary Hamartoma, mới chỉ hơn năm centimet, nếu nhỏ hơn bốn centimet, bệnh viện người ta còn không xử lý đâu...”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Khối u lành tính?
Vậy tại sao trông vẻ mặt của tổng giám đốc Bùi nghiêm túc như vậy, còn tưởng rằng Tiểu Châu sắp chết tới nơi rồi đó chứ!
Khối u lành tính cắt bỏ là được? Về cơ bản sẽ không tái phát lại.
Còn có những điều vừa nói lúc nãy, không phải đều là mấy căn bệnh rất phổ biến hay sao?
Không cần thiết phải làm như gặp kẻ địch lớn như vậy?
Dường như nhìn ra mọi người đang nghĩ cái gì, Bùi Khiêm tỏ vẻ nghiêm túc, gõ nhẹ lên bàn.
“Mọi người chấn chỉnh thái độ lại nào.”
“Cơ thể của các ngươi không chỉ thuộc về một mình các ngươi, các ngươi là nhân viên, cũng là tài sản của công ty!”
“Đã là nhân viên của Đằng Đạt, cơ thể của mỗi người các ngươi có khỏe mạnh hay không quyết định trực tiếp đến việc công ty của chúng ta có thể hoạt động bình thường hay không.”
“Một khi đã ký kết hợp đồng lao động, công ty bắt buộc phải có trách nhiệm với sức khỏe của các ngươi.”
“Còn Mã Dương và Hoàng Tư Bác, các ngươi quay về thống kê tình trạng sức khỏe của các nhân viên của quán cà phê internet Netfish và phòng làm việc Phi Hoàng, cũng tuân theo tiêu chuẩn này mà làm.”
Lời nói mạnh mẽ quyết đoán, không cho phép nghi ngờ.
Mọi người đều sửng sốt.
Nhân viên là tài sản của công ty, vì vậy cơ thể của nhân viên không chỉ thuộc về một mình mình mà còn thuộc về công ty, do vậy bắt buộc phải đảm bảo cơ thể khỏe mạnh, vậy mới có thể hoàn thành tốt công việc của mình?
... Hình như cũng rất hợp lý đó chứ?
Nhưng mà cứ luôn cảm thấy logic này hơi khó hiểu, dường như có chỗ nào đó không đúng cho lắm?
“Còn nữa.”
Bùi Khiêm nhìn mọi người một lượt, tiếp tục nói: “Đợt kiểm tra sức khỏe này lại kiểm tra ra nhiều tai nạn lao động đến vậy, ta rất áy náy.”
“Điều này cho thấy ta đã không làm tốt trong việc sắp xếp công việc, bình thường cũng không quan tâm nhiều đến tình trạng sức khỏe của mọi người, chuyện lần này chắc chắn phải bù đắp thật tốt cho mọi người.”
“Kế tiếp chúng ta nói một chút về phúc lợi mới của công ty.”
“Đầu tiên là tai nạn lao động, hễ là các vấn đề sức khỏe liên quan đến công việc đều thuộc về tai nạn lao động, ưu tiên bảo hiểm y tế, những phần không được bảo hiểm y tế chi trả sẽ được công ty chi trả ở cấp độ nhất định, mức độ cụ thể sẽ được ban hành sau.”
Bùi Khiêm không nói là chi trả hết, dù sao thì hắn cũng không biết hệ thống sẽ cho phép chi trả đến mức nào.
Ví dụ như nếu một nhân viên nào đó bị ung thư, phải chi hàng trăm nghìn tiền trị liệu, có thể một phần nguyên nhân là do công việc cực nhọc gây ra, nhưng nếu chi trả toàn bộ theo tai nạn lao động thì hơi gượng ép, chưa chắc đã được hệ thống thông qua.