Trợ lý Tân sớm đã chuẩn bị: “Nhìn chung kết quả kiểm tra sức khoẻ lần này đều tốt. Khoảng 70% nhân viên công ty chúng ta có các bệnh trạng ở mức độ rất nhẹ, chủ yếu là các vấn đề phổ biến như là dạ dày, gan nhiễm mỡ nhẹ, thừa cân, huyết áp cao, mỡ máu cao...”
“Cũng có một số người có tình hình sức khỏe nghiêm trọng hơn một chút, cần dùng thuốc điều trị.”
“Nghiêm trọng nhất chính là Châu Bằng, hắn có một khối u lành tính cần làm tiểu phẫu, nhưng nhìn chung là không có nguy hiểm.”
Hả? Tiểu phẫu?
Đầu óc Bùi Khiêm bỗng loé lên một tia sáng: “Lần phẫu thuật này tốn bao nhiêu tiền?”
Trợ lý Tân đáp: “Trước mắt chưa rõ lắm, nhưng nhiều nhất cũng tầm hai ba mươi nghìn.”
“Tổng giám đốc Bùi yên tâm, nhìn chung nhân viên công ty chúng ta đều còn trẻ, tuổi trung bình chưa tới hai mươi bảy, sức khỏe khá tốt, một vài người có vấn đề nhỏ, điều trị một chút là ổn, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
Thấy Bùi Khiêm còn đang lặng im suy nghĩ, trợ lý Tân còn tưởng hắn đang lo lắng sức khoẻ của các nhân viên.
Bùi Khiêm đúng là đang lặng im suy nghĩ.
Nhưng hắn cũng không lo lắng đến việc nhân viên bị bệnh ảnh hưởng đến công việc.
Mà là hắn đột nhiên nghĩ đến cách tiêu tiền mới.
Chu kỳ lần này quả thực đã không thể vãn hồi, Bùi Khiêm không nghĩ được cách nào để có thể nhanh chóng tiêu hết hơn hai triệu trong phạm vi quy định.
Nhưng chu kỳ sau thì sao?
Chu kỳ sau, gà đẻ trứng vàng của Bùi Khiêm không chỉ có “Quỷ Tướng” và “Pháo Đài Trên Biển”, đến lúc đó “Người Chế Tác Trò Chơi” cũng sẽ tiếp tục sinh lời, tổng cộng sẽ có ba con gà đẻ trứng vàng!
Điều này làm tăng thêm gánh nặng cho Bùi Khiêm.
Nếu muốn thua lỗ, áp lực càng lớn!
Vì vậy, lúc này Bùi Khiêm phải nghĩ cách mở rộng, tìm thêm một vài phương pháp tiêu tiền mới.
Bùi Khiêm nhận ra rằng, lúc này cách tiêu tiền nhanh nhất là tăng phúc lợi cho nhân viên, những phương pháp khác cũng không tốt bằng phương pháp này.
Tục ngữ nói, nhiều người sức lớn, trước mắt Đằng Đạt có hơn năm mươi nhân viên. Phát cho mỗi người mười nghìn, vậy là có thể tiêu tốn năm trăm nghìn rồi.
Nếu có năm trăm nhân viên thì sao? Phát cho mỗi người mười nghìn, đó chẳng phải là năm triệu hay sao?
Cho nên, cố gắng tuyển thêm nhiều người, tăng cao phúc lợi cho nhân viên, như vậy có thể khiến lượng chi tiêu tăng thêm mấy lần!
Ví dụ như có thể phát thẻ mua sắm cho từng người, đưa ra hạn mức chi tiêu, đó cũng là một biện pháp tốt.
Mà bây giờ, sau khi bố trí khám sức khỏe tiêu tốn 3200 đồng/người, Bùi Khiêm lại có ý tưởng mới về cách tiêu tiền!
Bùi Khiêm thầm hỏi hệ thống: “Tiêu chuẩn bồi thường tai nạn lao động là như thế nào?”
Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: ‘Thương tổn liên quan đến công việc mới có thể nằm trong phạm vi tai nạn lao động, chi trả toàn bộ phần nằm ngoài bảo hiểm y tế được phép chi trả. Nếu như tai nạn lao động nghiêm trọng dẫn đến tàn phế thì bồi thường theo quy định của pháp luật.’
Hai mắt Bùi Khiêm sáng rực.
Tai nạn lao động nghiêm trọng dẫn đến tàn phế thì không thể nào rồi.
Bùi Khiêm mở công ty game chứ không phải công ty xây dựng, cả ngày mọi người chỉ ở trong phòng làm việc có điều hòa gõ bàn phím, sao có thể gây ra tai nạn lao động dẫn đến tàn phế.
Nhưng theo lời của hệ thống, tất cả các thương tổn liên quan đến công việc thì đều được coi là tai nạn lao động.
Ví dụ như hội chứng chuột máy tính, căng cơ thắt lưng, thoát vị đĩa đệm, vấn đề về hệ tiêu hoá...
Chẳng phải đó đều được coi là tai nạn lao động sao?
Cảm giác bây giờ của Bùi Khiêm quả thật chính là chợt tìm thấy tia hi vọng, cực kỳ vui mừng!
Đó là thu hoạch bất ngờ từ việc khám sức khỏe cho mọi người!
Nếu như có thể quy tất cả những bệnh vặt này vào tai nạn lao động, chi trả mỗi người mấy nghìn đồng, vậy chẳng phải lại có thể tiêu thêm hai ba trăm nghìn nữa hay sao?
Đương nhiên, hai ba trăm nghìn này không là gì so với tình hình trước mắt, chỉ có thể nói là như muối bỏ biển, không tạo ra tác dụng gì mấy.
Lợi nhuận hơn hai triệu, tốn thêm vài trăm nghìn thì có tác dụng gì?
Nhưng đây cũng là một ý tưởng mới.
Hiện giờ chỉ có hơn năm mươi nhân viên, tốn hai ba trăm nghìn đồng; nếu tương lai có năm trăm nhân viên, vậy chẳng phải là hai ba triệu sao?
Việc cấp bách hiện giờ là kiểm tra mạch hệ thống, xem giới hạn cuối cùng của nó đối với việc bồi thường tai nạn lao động là nằm ở đâu.
Sau khi xác định được tiêu chuẩn, bắt đầu thông báo tuyển nhân viên mới với quy mô lớn, vậy chẳng phải đã có thể lập ra kế hoạch tiêu một khoản tiền lớn rồi sao?
Đây chính là điều mà họ gọi là “công lao ở hiện tại, lợi ích ở tương lai”!
“Dặn mọi người ba giờ chiều đến phòng họp mở cuộc họp.” Bùi Khiêm ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm, “Gọi cả Mã Dương và Hoàng Tư Bác nữa.”
Quán cà phê internet Netfish và phòng làm việc Phi Hoàng thuộc về Đằng Đạt, vì vậy nhân viên ở đó cũng được hưởng những phúc lợi tương tự.
Nhưng tất cả bọn họ đến cũng không có ý nghĩa gì hết, để hai người Mã Dương và Hoàng Tư Bác đại diện đến là được rồi.
...
Ba giờ chiều, phòng họp.
Mọi người đều mờ mịt không rõ, không biết mở cuộc họp để làm gì.
Chẳng lẽ lại bắt đầu làm hạng mục mới? Nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Tư Bác và Mã Dương thì cảm thấy không giống cho lắm.
Nếu là hạng mục mới, cũng đâu cần hai người này có mặt ở đây?
Trợ lý Tân cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của mọi người, phân phát cho từng người một.
Bùi Khiêm ngồi vào ghế của mình, chờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ được phát hết cho mọi người.
Thật ra sau khi kiểm tra sức khỏe xong, hầu hết trong lòng mọi người đều biết rõ mình bị bệnh gì, bây giờ cầm lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe chi tiết cũng chỉ là biết rõ một số chỉ số mà thôi.
Bùi Khiêm nhìn quanh một vòng, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ta đã xem hết báo cáo kiểm tra sức khỏe của mọi người rồi.”
“Tình hình không lạc quan cho lắm.”
“Tất cả mọi người đều không quan tâm nhiều tới sức khỏe của mình!”