Trong mắt Hồ Hiển Bân đã không phải vẻ kích động nữa, mà biến thành vẻ sùng bái chân thành!
Trước đó, hắn chỉ nghe nói tổng giám đốc Bùi đã chi rất nhiều tiền thu mua một công ty nghiên cứu kỹ thuật trí tuệ nhân tạo, thành lập phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo thuộc kỹ thuật OTTO, nhưng phòng thí nghiệm này cụ thể là làm gì, thành quả nghiên cứu thế nào, thì hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ mới biết, thì ra tổng giám đốc Bùi đã sớm nhìn ra AI trong game ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ chưa ổn, cho nên mới thành lập phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo này, bên ngoài là vì kỹ thuật OTTO, nhưng thực tế lại là vì ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’!
Không thể không nói, tổng giám đốc Bùi đúng là xuất sắc, người khác chỉ giỏi hơn đối thủ, bây giờ tổng giám đốc Bùi đã không chỉ giỏi hơn đối thủ, mà khiến cả đồng đội cũng phải choáng váng!
Bùi Khiêm trừng mắt, tạm thời rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Ý gì đây?
Lại là vấn đề của ta à???
Trước kia lúc thành lập phòng thí nghiệm Inferior Horse, Bùi Khiêm còn cố ý để Thẩm Nhân Kiệt đi giúp giảm bớt một đáp án chính xác, thầm nghĩ, nếu cho ra thành quả, thì thế nào cũng phải mấy tháng sau mới được?
Nhưng thật sự không ngờ, bởi vì phần thưởng hệ thống lừa đảo này, mà mới một tuần đã đặc biệt cho ra thành quả!
Hơn nữa còn kẹt trong thời gian sáu tháng!
Bị mắc lừa rồi!
Bùi Khiêm không khỏi nghẹn lời.
Hắn thở dài một hơi,yên lặng bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy: “Ta đi trước.”
Hồ Hiển Bân cũng vội vàng đứng dậy: “Vâng thưa tổng giám đốc Bùi! Ta nhất định sẽ phối hợp với phòng thí nghiệm Inferior Horse cập nhật AI xong trước khi phát hành, tu sửa khuyết điểm cuối cùng, để có trải nghiệm thật tốt với ‘Bản remake Trận Chiến Kỳ Ảo’!”
Bùi Khiêm không ngoảnh đầu rời khỏi Game Đằng Đạt, bóng lưng thê lương tới mức khó tả thành lời.
Hồ Hiển Bân nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Bùi, không nhịn được thầm cảm khái.
“Bóng lưng của tổng giám đốc Bùi, sao trông có vẻ cô đơn thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ đây chính là...vô địch cô đơn nhất trong truyền thuyết sao?”
Hồ Hiển Bân hồi phục sức sống, lại tràn đầy tự tin tập trung vào công việc.
Đột nhiên, hắn nhớ ra một vấn đề.
“Tổng giám đốc Bùi nói, ngày game phát hành đã đổi sang ngày mười bốn tháng sau, còn nói chuyện này phải giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai.”
“Vậy...Mình có nên nói một tiếng với bên bộ phận quảng cáo và tiếp thị không nhỉ?”
“Nhưng, đến giờ hầu hết các phương án tuyên truyền đều chưa đề cập tới ngày phát hành game, hình như bọn họ cũng không cần biết điều này.”
“Hơn nữa tổng giám đốc Bùi cũng đã bảo mình giữ bí mật, vậy không nói nữa.”
“Tổng giám đốc Bùi chắc chắn cũng biết rất rõ về phương án tuyên truyền game, nếu hắn cảm thấy nên nói với bộ phận quảng cáo và tiếp thị, thì chắc chắn sẽ đích thân nói, cũng không cần mình nhiều lời.”
“Ừm, mình vẫn nên làm tốt việc của mình thì hơn.”
Hồ Hiển Bân cũng không nghĩ nhiều, dù sao có tổng giám đốc Bùi chống lưng, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Vì vậy, hắn rất nhanh đã quên mất chi tiết nhỏ này, tiếp tục làm việc của mình.
...
...
Thứ sáu, ngày ba mươi tháng ba.
Trong phòng làm việc, Bùi Khiêm đang kiểm tra báo cáo công việc của các bộ phận, vẻ mặt khá tuyệt vọng.
Hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục lại từ trong đả kích cực lớn của ngày hôm qua.
Chuyện này có thể trách ai đây?
‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ là hạng mục mình muốn phát triển, phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo Inferior Horse là mình yêu cầu thành lập, còn phương án nghiên cứu này, tuy mình không trực tiếp tham gia, nhưng đúng là có liên quan tới mình.
Trách hệ thống không nói rõ ràng?
Cũng hơi vô lý...Bởi vì nói một cách nghiêm túc thì hệ thống cũng không hề dùng bất cứ từ ngữ mang tính chất lừa gạt nào, giới hạn thời gian và nhắc nhở sau khi đột phá kỹ thuật đều rất rõ ràng.
Dường như nghĩ tới nghĩ lui, cái nồi lớn nhất vẫn ở trên người mình...
Ai bảo mình hiểu sai ý của hệ thống chứ?
Đây là điều khiến người khác khó chịu nhất.
Cho nên Bùi Khiêm bị đả kích, hai hôm nay đến tivi lớn trong nhà cũng không được màng tới nữa, càng không có tâm tình chơi game.
Chỉ có thể tới phòng làm việc lục lọi báo cáo công việc của các bộ phận, tìm một tin tốt có thể khiến bản thân mình vui lên, mới có thể miễn cưỡng duy trì được cuộc sống.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài phòng làm việc truyền tới tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn, người tới khiến hắn hơi bất ngờ, là Mạnh Sướng.
Nhưng Bùi Khiêm lập tức nhớ ra, hôm nay là thứ sáu, ngày ba mươi tháng ba, ngày làm việc cuối cùng của tháng này, nên phần trăm hoa hồng cho Mạnh Sướng dựa trên biểu hiện trong tháng này của hắn rồi.
Bùi Khiêm mở máy tính xách tay ra, báo cáo phân tích quả nhiên đã được gửi tới.
Bởi vì hai hôm nay tâm trạng của Bùi Khiêm không được tốt, cho nên trước đó không mở ra xem. Chỉ phán đoán tư trên biểu cảm của Mạnh Sướng, kết quả lần này... hình như khá tốt?
Mở báo cáo phân tích ra kiểm tra cẩn thận.
Nhìn một lát, đầu mày Bùi Khiêm dần giãn ra.
Tình hình đúng là không tệ!
Bản báo cáo phân tích này chủ yếu là dựa trên đầu vào và lượng tài nguyên do bộ phận quảng cáo và tiếp thị đầu tư, cùng với hiệu quả tuyên truyền thực tế nảy sinh của game ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ để xác định mức phần trăm hoa hồng.
Hiệu quả tuyên truyền càng tốt, mức phần trăm hoa hồng càng cao.
Lần này Mạnh Sướng đã làm rất tốt, trích vừa trong một nghìn năm trăm đồng.
Hiệu quả tuyên truyền ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ gần như không có, nhưng vấn đề là số tiền chi tiêu thực sự quá ít, cho nên phần trăm hoa hồng cũng khá thấp.
Trên báo cáo này không viết chi tiết Mạnh Sướng đã làm như thế nào, bởi vì nhân viên liên quan chỉ phụ trách đánh giá đầu vào và hiệu quả tuyên truyền, xác định trị số phần trăm hoa hồng, nội dung công việc không bao gồm việc tiến hành đánh giá phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng.
Chỉ cần phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng không trái quy định là được.
Bùi Khiêm cuối cùng cũng để lộ ra một nụ cười vui mừng.