Cũng may, cuối cùng cũng có một tin tốt, có thể thở phào một hơi!
Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng nảy sinh tò mò với phương án tuyên truyền cụ thể của Mạnh Sướng.
“Mặc dù không chi tiêu nhiều, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng rất kém. Tốt lắm!”
“Sao ngươi làm được vậy?”
Bùi Khiêm đưa máy tính xách tay cho Mạnh Sướng, sau đó hỏi.
Mạnh Sướng giơ tay cầm lấy máy tính xách tay, lúc nhìn thấy phần trăm hoa hồng viết bên trên cao tới một nghìn năm trăm đồng, thì trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng hắn không lập tức trả lời câu hỏi của Bùi Khiêm, mà hơi trầm mặc một lát: “Tổng giám đốc Bùi, ta... có thể không trả lời không?”
Bùi Khiêm nghĩ một lát: “Có thể.”
Thực ra Bùi Khiêm có thể đi hỏi nhân viên làm việc tiến hành đánh giá phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng, hoặc là những nhân viên khác của bộ phận quảng cáo và tiếp thị, hắn sẽ lập tức biết được rốt cuộc phương án tuyên truyền cụ thể của Mạnh Sướng là gì.
Nhưng Bùi Khiêm nghĩ, nếu Mạnh Sướng không muốn nói, vậy không nên hỏi thì hơn.
Bởi vì Bùi Khiêm biết mình có “hiệu ứng người quan sát’, rất nhiều chuyện chỉ cần mình hơi quan sát một chút là sẽ có sự thay đổi.
Xét theo phương án tuyên truyền lần này, có lẽ mình vừa hỏi, thì phương án tuyên truyền vốn có thể lỗ lớn lại đột nhiên không linh nữa?
Hơn nữa, sau khi Bùi Khiêm biết nội dung chi tiết của phương án tuyên truyền, nói không chừng sẽ ngứa ngáy khó chịu đi chỉ điểm một phen, đến lúc đó không biết chừng một phương án tốt lại bị mình phá hỏng.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, mà đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Cho nên, nếu Mạnh Sướng không muốn nói, vậy thì không hỏi, dù sao Mạnh Sướng cũng đã lấy được phần trăm hoa hồng rồi, vốn tuyên truyền cũng đã chi, tháng sau cứ tiếp tục quá trình này, tăng mức chi tiêu.
Bùi Khiêm không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả, chỉ cần Mạnh Sướng có thể hoàn thành yêu cầu của mình là được rồi.
Còn rốt cuộc phương án cụ thể là gì, quan trọng sao?
Tâm trạng của Mạnh Sướng lúc này, vừa vui mừng, vừa đa nghi.
Vui mừng vì mọi kế hoạch của hắn đều thuận lợi!
Suy nghĩ của Mạnh Sướng, là nhét game ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ vào tập hợp các trò chơi kinh điển trong nước, sau đó điên cuồng quảng cáo tập hợp này.
Kinh phí tuyên truyền chi lên tập hợp, đương nhiên cũng tương đương với chi lên ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’, nhưng chỉ cần giấu thật kỹ, bị phát hiện muộn, thì tuyên truyền sẽ không hiệu quả, vậy thì Mạnh Sướng có thể vui vẻ nhận phần trăm hoa hồng theo tháng.
Tháng này Mạnh Sướng không đầu tư quá nhiều vốn vào tuyên truyền, chỉ làm ầm ĩ một chút để thử nghiệm, chủ yếu là muốn thăm dò xem rốt cuộc kế này có dùng được không, có bị phát hiện sớm hay không.
Nếu lập tức đầu tư một khoản tiền lớn, còn bị phát hiện sớm, vậy chẳng phải phí công vô ích rồi sao?
Tháng này kiếm một nghìn năm trăm đồng, cuối cùng cũng thay đổi được lịch sử xấu hổ phần trăm hoa hồng bằng không, xác định kế này có thể dùng được, vậy thì tháng sau có thể ra sức yêu cầu vốn tuyên truyền của tổng giám đốc Bùi, cố gắng chi tiêu, trực tiếp nhận toàn bộ phần trăm hoa hồng!
Mạnh Sướng cân nhắc, nếu game phát hành vào mùng một tháng năm, thì nhận toàn bộ phần trăm hoa hồng trong bốn tháng chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Sở dĩ đa nghi là vì hắn sợ sau khi nói kế hoạch này với tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi sẽ âm thầm phá rối, khiến công sức của hắn đổ sông đổ biển.
Tổng giám đốc Bùi, không chỉ thường quái gở, mà còn là kẻ ngầm phá hoại, không thể không phòng bị.
Đương nhiên, Mạnh Sướng cũng biết, cho dù mình không nói, tổng giám đốc Bùi cũng có rất nhiều cách khác để nghe ngóng, cho nên tháng này hắn không dùng hết thủ đoạn tuyên truyền, mà giữ lại một chút.
Nếu những thủ đoạn này bị tổng giám đốc Bùi đoán được hết, vậy thì Mạnh Sướng cam nguyện chịu thua; Nhưng nếu tổng giám đốc Bùi không đoán được...Vậy thì xin lỗi, một trăm nghìn phần trăm hoa hồng vào tay ta rồi!
Mỗi người đều có âm mưu riêng, không ai đoán được suy nghĩ thật sự của đối phương.
Nhưng Bùi Khiêm cảm thấy đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần mục tiêu của hai người thống nhất là được.
Mạnh Sướng nói: “Tổng giám đốc Bùi, nếu không có chuyện gì khác, vậy ta về trước tiếp tục chuẩn bị phương án tuyên truyền của tháng sau.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, cố lên!”
Hắn nói rất chân thành, nhưng Mạnh Sướng đương nhiên không tin.
Mạnh Sướng rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi, thầm hạ quyết tâm.
“Hừ, bị ngươi tính kế mấy lần, ta không tin lần nào ngươi cũng thắng!”
“Lần này ta nhất định phải tìm lại sân chơi, thu toàn bộ phần trăm hoa hồng!”
Thứ hai, ngày 2 tháng 4.
Mạnh Sướng không quá chú ý đến những trò đùa và các mánh khóe của ngày Cá tháng Tư ngày hôm qua, thay vào đó, vào ngày làm việc đầu tiên của tháng Tư, hắn đã dồn hết tâm huyết của bản thân vào công việc.
“Anh Mạnh, dự án ngươi bảo ta làm trước đây ta đã làm xong rồi, mời ngươi xem qua.”
Một nhân viên nói.
Mạnh Sướng trả lời một tiếng, tiếp nhận tài liệu hắn gửi, sau đó cẩn thận kiểm tra.
Dự án quảng bá lần này là do đích thân Mạnh Sướng xuống tay viết một dàn ý lớn, sau đó yêu cầu cấp dưới của mình hoàn thiện nó, mà nội dung của dự án về cơ bản luôn xoay quanh chủ đề “Cách quảng bá “tập hợp bộ sưu tập game kinh điển trong nước””.
Dựa theo kế hoạch của Mạnh Sướng, quảng bá lần này mong muốn sẽ được triển khai hoàn toàn trực tuyến và ngoại tuyến.
Trực tuyến, nền tảng chính thức sẽ sắp xếp một vị trí đề xuất tương đối hiếm cho bộ sưu tập này, trên các website khác như website video, nền tảng livestream, truyền thông game, “tập hợp bộ sưu tập game kinh điển trong nước” cũng sẽ thu được một lượng lớn tài nguyên quảng cáo.
Vị trí được đề xuất không tính là tốt nhất, không phải là vì mối quan hệ với Game Đằng Đạt không đủ tốt, mà chủ yếu là do vị trí được đề xuất tốt nhất cần một số dữ liệu hỗ trợ, bộ sưu tập này không đáp ứng được các quy định có liên quan với nền tảng chính thức.