“Phải làm sao để giúp tổng giám đốc Bùi nhỉ? Không thể để người tốt vừa chảy máu vừa rơi nước mắt được.”
“Sắp xếp phỏng vấn tuyên truyền cho tổng giám đốc Bùi?”
“Ừm… không ổn lắm.”
Hạ Giang rất muốn dốc hết sức mọng của mình là gì đó.
Dù sao thì chuyện ủng hộ phát triển game độc lập nước nhà là chuyện trong bổn phận của nền tảng chính thức, nhưng vì trùng trùng nguyên nhân phức tạp, nền tảng chính thức không có năng lực lớn như thế… ủng hộ tất cả người chế tác game độc lập.
Mà tổng giám đốc Bùi là người ngoài, vốn đã chế tác nhiều game tuyệt vời như vậy đã cống hiến cho sự phát triển của game nước nhà, bây giờ vẫn “làm giàu trước làm giàu sau”, dốc hết sức giúp đỡ những người chế tác game độc lập không có điều kiện, giúp đỡ nền tảng chính lức một việc lớn.
Nếu nền tảng chính thức hoàn toàn không tỏ ý gì, hơi khiến người ta lạnh lẽo!
Phản ứng đầu tiên của Hạ Giang là sắp xếp phỏng vấn tổng giám đốc Bùi, dù sao thì đây cũng là công việc trong bổn phận của nàng.
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đánh tan suy nghĩ trong đầu này, vì vốn dĩ tổng giám đốc Bùi là người vô cùng khiêm tốn, lúc phỏng vấn trước đó chỉ miễn cưỡng chấp nhận bản nháp, để cả mặt cũng không muốn lộ ra; Lần này chuyện của vườn ươm doanh nghiệp hoàn toàn được giữ bí mật, không muốn để bất kỳ ai biết.
Nếu Hạ Giang đi tìm tổng giám đốc Bùi muốn phỏng vấn, hơn phân nửa sẽ bị giảm, nàng cũng không phải người không có ý thức như thế.
“Đã vậy, đề xuất game liên quan ‘kế hoạch đường cùng’.”
“Thủy Mặc Vân Yên sắp phát hành rồi, cũng có thể thêm vào ‘game kinh điển nước nhà’.”
“Hình như ‘tập hợp game kinh điển nước nhà’ cũng là hoạt động do Đằng Đạt và nền tảng chính thức làm cùng nhau nhỉ? Ừm… Tuy vị trí đề cử hiện tại đã là tốt nhất trong giới hạn rồi, nhưng hình như thời gian có thể sẽ kéo dài hơn chút.”
“Nhưng cũng phải nói lại, mấy cái này ta không thể làm chủ được, dù là là tìm đồng nghiệp báo lên cũng khó nói.”
“Nếu không thì… đổi người phỏng vấn?”
Hạ Giang nghĩ tận mấy cách, nhưng dù sao thì nàng chỉ là một tổng biên tập, vị trí đề cử không nằm trong phạm vi chức trách của nàng, có thể đề xuất nhưng chưa chắc sẽ được phê duyệt.
Nên Hạ Giang cảm thấy có thể đổi người phỏng vấn.
Giống như phỏng vấn Đằng Đạt trước đó, tuy không có hình ảnh của tổng giám đốc Bùi quá nhiều, nhưng phỏng vấn những nhân viên khác của Đằng Đạt vẫn có thể làm nổi bật nhân vật chính tổng giám đốc Bùi một cách hoàn hảo!
Vấn đề là phỏng vấn ai đây?
Hạ Giang cũng giữ cách liên hệ với mấy nhân viên Đằng Đạt, nhưng theo nàng biết, bây giờ nhân viên cũ được phỏng vấn ban đầu đều đã thăng chức rồi, làm người phụ trách bộ phận, đa số đều đã không làm việc bộ phận game Đằng Đạt nữa.
Nếu không còn làm việc bộ phận game nữa, thật ra không có gì để phỏng vấn, dù sao thì bài phỏng vấn của nền tảng chính thức chỉ quan tâm đến khía cạnh game.
Hạ Giang tìm rất lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Bao Húc.
Vị nguyên lão của Đằng Đạt này chắc có mối quan hệ tương đối rộng, chắc cũng khá hiểu về tình hình của bộ phận game, tìm hắn là chuẩn, không sai được.
…
Lúc này, Bao Húc đang đội mũ bảo hiểm, đi giám sát việc xây dựng Chợ Ăn Vặt với Lương Khinh Phàm.
Việc cải tạo Chợ Ăn Vặt đang tiến hành hừng hực khí thế, ngày nào Lương Khinh Phàm cũng đến chỉ huy làm việc chút xíu.
Bây giờ Bao Húc vẫn là nhân viên của bộ phận game, đế Chợ Ăn Vặt giúp đỡ rất tự do, muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến.
Nhưng Bao Húc vẫn chạy đến mỗi ngày, chủ yếu là không muốn để lại ấn tượng mình ăn không ngồi rồi với các đồng nghiệp trong bộ phận game, bớt để lần sau chọn nhân viên ưu tú mình lại bị đẩy đi du lịch.
Ngược lại Lương Khinh Phàm cũng sẽ không đuổi người, Bao Húc vững vàng, thỉnh thưởng có thể đưa ra vài ý kiến của mình từ góc độ game.
Có lúc Lương Khinh Phàm sẽ tiếp thu, có khi không tiếp thu, nhưng Bao Húc cũng không để ý, rảnh rỗi quá mà, tùy tiện nâng cảm giác tồn tại lên thôi.
Dạo một vòng, tất cả đều thuận lợi.
Ngay lúc này, điện thoại Bao Húc reo.
“Tổng biên tập của nền tảng chính thức, Hạ Giang?”
Nhìn màn hình điện thoại, Bao Húc thoáng sững sờ, vì đã qua một khoảng thời gian kể từ lúc phỏng vấn rồi, nếu không phải có lưu lại thì hắn cũng không nhớ người này là ai.
Bao Húc nghe máy ngay.
Sau khi Hạ Giang trò chuyện vài câu bèn thẳng thắn hỏi Bao Húc chuyện liên quan đến bộ phận Game Đằng Đạt. Nhưng nàng không ngờ bây giờ tạm thời Bao Húc không phụ trách việc của bộ phận game nữa, thế là lại chuyển sang gọi cho Hồ Hiển Bân là người phụ trách hiện tại.
Sau khi tắt máy Bao Húc hơi khó hiểu.
“Tổng biên tập Hạ có gì thì cứ tìm tổng giám đốc Bùi là được rồi chẳng phải sao? Sao còn cất công tìm đến chỗ ta.”
Nhưng Bao Húc cũng không để ý lắm, vẫn tiếp tục theo Lương Khinh Phàm đi làm chuyện Chợ Ăn Vặt.
...
Sau khi gọi cho Bao Húc xong, Hạ Giang lại gọi cho người phụ trách hiện tại của Game Đằng Đạt là Hồ Hiển Bân, giải thích tình huống một chút.
Đặc biệt là nghe ngóng hỏi về chuyện “tập hợp game kinh điển trong nước”.
“Phương án tập hợp game kinh điển trong nước này không phải ý của 是tổng giám đốc Bùi mà là ý của người phụ trách bộ phận quảng cáo và tiếp thị mới Mạnh Sướng?”
“Mà Mạnh Sướng này thật sự là Mạnh Sướng làm Cô Gái Mì Lạnh trước đó phá sản…”
Sau khi hiểu được mấy tin này, đột nhiên Hạ Giang phát hiện một lựa chọn tuyệt vời để làm phỏng vấn.
Chẳng phải phỏng vấn Mạnh Sướng quá hoàn hảo sao?
Theo cảm giác, hình như Mạnh Sướng cùng kiểu người với Khâu Hồng, có nhiều điểm tương đồng, có điều tình hình của Mạnh Sướng phức tạp hơn Khâu Hồng nhiều.
Vì sao Mạnh Sướng này, sau khi làm Cô Gái Mì Lạnh thất bại lại chọn gia nhập Đằng Đạt, cũng bắt đầu tuyên truyền game trong nước?