Hạ Giang vẫn nhớ phỏng vấn nhân viên Đằng Đạt trước đó, bao gồm mấy người Hoàng Tư Bác, Bao Húc, bọn họ đều có điểm chung là vốn đều có xuất thân là cây có, có người là nhân viên kế hoạch kiếm được một hai nghìn một tháng, có thiếu niên nghiện net ở quán net cả năm.
Lúc mấy người này gia nhập Đằng Đạt, công ty vẫn trong thời kỳ gây dựng, có sự bồi dưỡng của tổng giám đốc Bùi, hoàn toàn thành nhân tài trụ cột của Đằng Đạt.
Mà sau khi vào Đằng Đạt phát triển, dường như tổng giám đốc Bùi để mắt đến mấy người như Khâu Hồng, Mạnh Sướng đã có được thành tích nhất định ở lĩnh vực liên quan, nhưng lại có vài người hơi lầm đường, chiêu dụng họ.
Chẳng phải cũng thể hiện con đường dùng người của tổng giám đốc Bùi phát triển rất lớn sao, mà lại có vài thay đổi?
Hạ Giang quyết định phỏng vấn Mạnh Sướng!
Với lại nàng cũng nghĩ xem rốt cuộc phải giúp đỡ tổng giám đốc Bùi thế nào?
Trước tiên đăng phải phỏng vấn liên quan đến vườn ươm doanh nghiệp và Khâu Hồng, đăng cùng “Thủy Mặc Vân Yên”, tuyên truyền một phen.
Sau đó lại đăng phỏng vấn của Mạnh Sướng, tuyên truyền câu chuyện phía sau “tập hợp game kinh điển nước nhà”.
Cuối cùng cho “Thủy Mặc Vân Yên” vào “tập hợp game kinh điển nước nhà”, cực kỳ mang yếu tố ám chỉ!
Nếu hai bài phỏng vấn này mà tách ra xem, có thể người chơi sẽ không ý thức được gì, nhưng nếu đăng hai bài phỏng vấn này liên tiếp, thêm “Thủy Mặc Vân Yên” vào tập hợp, chắc chắn người chơi có thể get được trọng điểm nhỉ?
Hạ Giang không nói thẳng chứng minh người đầu tư sau lưng vườn ươm doanh nghiệp chính là tổng giám đốc Bùi, với lại tổng giám đốc Bùi vẫn luôn khiêm tốn, nói thẳng ra thì không ổn lắm.
Nhưng Hạ Giang có thể dùng cách này để ám chỉ, về phần người chơi lý giải thế nào thì đó là chuyện của người chơi.
“Ừm, thế này cũng xem như là dốc hết sức rồi!”
Hạ Giang càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt cú mèo, quyết định gọi cho bộ phận quảng cáo và tiếp thị của Đằng Đạt ngay, hẹn phỏng vấn.
...
Bộ phận quảng cáo và tiếp thị tập đoàn Đằng Đạt.
Mạnh Sướng nhận được điện thoại từ Hạ Giang thì cũng thoáng sững sờ.
“Ngươi là tổng biên tập đài chính thống?”
“Muốn phỏng vấn ta?”
Sau khi nhận được đáp án xác định, Mạnh Sướng sa vào trầm tư, hơi xoắn xuýt.
Nhận hay không nhận bài phỏng vấn này đây?
Nói đúng ra Mạnh Sướng hoàn toàn không có gì để từ chối.
Phóng viên của nền tảng chính thức muốn làm phỏng vấn, phát lên kênh trực tiếp giúp tuyên truyền cho tập hợp “game kinh điển nước nhà”, được tăng độ hot miễn phí cho dự án marketing của Mạnh Sướng, người ngoài nhìn vào thì sao có thể từ chối cái này được?
Nhưng bản thân Mạnh Sướng biết, độ hot của thứ này càng cao thì hoa hồng của mình càng thấp!
Với lại Mạnh Sướng cũng không muốn huênh hoang quá.
Dù sao thì ở Game Đằng Đạt, hắn đang làm việc cho tổng giám đốc Bùi, nói một cách nghiêm túc là ở ké nhà người khác, để nhanh chóng trả hết nợ trên lưng, đứng dưới hiên thấp không thể không cúi đầu.
Trên thực tế, Mạnh Sướng hoàn toàn không có hứng thú gì với game kinh điển trong nước, cũng không cung kính trung thành với tổng giám đốc Bùi, hắn còn muốn phá sạch tài sản của Đằng Đạt, lấy thêm chút hoa hồng.
Nhưng rõ ràng Hạ Giang hiểu nhầm rồi, nội dung phỏng vấn đều xoay quanh “lãng tử quay đầu”, “lạc đường biết về”, mấy cái này sao Mạnh Sướng chịu được?
Vừa nghĩ đến mấy đề Hạ Giang sẽ hỏi là Mạnh Sướng thấy khó chịu toàn thân.
Đương nhiên, dựa vào tài ăn nói và diễn xuất của Mạnh Sướng, chỉ là đùa thì không thành vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn thấy không ổn.
Chắc chắn không nhận được, nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì rõ ràng cứng nhắc quá.
Mạnh Sướng suy đi tính lại rồi nói: “Tổng biên tập Hạ, thế này nhé. Tuy bên ta rất muốn nhận phỏng vấn nhưng thật sự công việc rất bận rộn!”
“Nếu không thì ngươi thử phỏng vấn nhân viên nòng cốt khác trong bộ phận chúng ta xem thế nào?”
Mạnh Sướng không tiện từ chối, lại không muốn đích thân lên, chỉ có thể đề cử người khác trong bộ phận.
Không phỏng vấn được chính chủ thì chắc chắn bài phỏng vấn lần này không có gì hot, sẽ không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của Mạnh Sướng. Đồng thời không động chạm đến mặt mũi của nền tảng chính thức.
Hạ Giang thoáng trầm mặc, rõ ràng không có cách nào phỏng vấn được Mạnh Sướng khiến nàng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng sau khi nghĩ lại vẫn nói: “Được rồi, thế thì sắp xếp phỏng vấn những người khác trong bộ phận, hy vọng lúc đó có thể phối hợp nhiều hơn.”
Mạnh Sướng rất vui hẻ: “Được rồi, tổng biên tập Hạ ngươi cứ yên tâm!”
Hạ Giang tát máy, thầm nghĩ, xem ra cách phỏng vấn “khoảng trắng” lúc phỏng vấn tổng giám đốc Bùi trước đó lại tái xuất giang hồ rồi!
Sau khi gọi điện với Hạ Giang xong, Mạnh Sướng mở một cuộc họp nho nhỏ với mấy nhân viên nòng cốt của bộ phận quảng cáo và tiếp thị, quyết định chuyện phỏng vấn.
Vì bên Hạ Giang hoàn thành phỏng vấn với Ô Chí Thành, Khâu Hồng và vườn ươm doanh nghiệp trước, cần phải một khoảng thời gian nhất định, nên phỏng vấn với Mạnh Sướng hẹn đến thứ ba tuần sau.
Mạnh Sướng đã viện cớ công việc bận rộn để từ chối rồi, nhưng hắn vẫn phải đẩy vài nhân viên nòng cốt cùng bộ phận ra vượt ải.
Đương nhiên cũng không dặn dò gì mấy, vì Mạnh Sướng vẫn luôn cảm thấy mấy nhân viên bộ phận quảng cáo và tiếp thị này đều là người công cụ rất ngoan, làm việc cùng nhau lâu vậy hợp tác cũng tương đối ăn ý, đều khá tín nhiệm.
Chút tâm tư nho nhỏ này của Mạnh Sướng, những nhân viên khác của bộ phận Marketing đều không biết, đương nhiên cũng không lo lắng bài phỏng vấn này có trick gì, chỉ cần mọi người hoàn thành phỏng vấn như thường là được rồi.
Sau khi sắp xếp chuyện liên quan đến phỏng vấn xong, Mạnh Sướng lại về vị trí của mình, tiếp tục chơi “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn”.
Lúc làm việc hắn chơi bời hơi nhiều, dù sao thì cũng đã hoàn thành bảy tám chục phần trăm nội dung kịch bản phiên bản thử rồi.
Trước đó Mạnh Sướng không có kinh nghiệm game RTS, nhưng dù sao thì “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” cũng không phải game RTS truyền thống, yêu cầu về thao tác rất thấp, nên Mạnh Sướng chơi cũng không khó lắm, chỉ cần vận động não là có thể đánh được đến giai đoạn hiện tại.