Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187. Phát Huy Thành Công Của Quán Cà Phê Internet Netfish

Chương 187. Phát huy thành công của quán cà phê internet Netfish
Chương 187. Phát huy thành công của quán cà phê internet Netfish

Trong bài viết này không nhắc đến tên thật của hắn, cũng không nhắc đến phúc lợi đãi ngộ cụ thể của Đằng Đạt, ngay cả đối tượng phỏng vấn là ai cũng không nhắc đến, không hề có chút đáng tin nào.

Nhưng mà, bài viết này làm sao?

Có cần vui sướng đến vậy không?

Thấy Bùi Khiêm đã xem hết bài viết, Bao Húc không kịp chờ đợi nói tiếp.

Hắn không phải là người thích khoe khoang, nhưng hôm nay, hắn thật sự rất muốn khoe khoang!

Một mặt, hy vọng có thể được tổng giám đốc Bùi công nhận;

Mặt khác, chính là hi vọng có thể chia sẻ bàn cờ đặc sắc này với mọi người!

“Tổng giám đốc Bùi, ngươi cố ý giấu giếm thân phật thật sự của mình và đãi ngộ phúc lợi của Đằng Đạt, chiêu cố tình đánh lạc hướng này quả thật cao tay!”

“Game “Người Chế Tác Trò Chơi” dựa vào chất lượng cực tốt cùng với “tuyên truyền bằng nghệ thuật trình diễn” độc đáo, đã tạo tiếng vang lớn ở giới game trong nước.”

“Mà “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” cũng tích lũy được độ phổ biến cực cao trong lĩnh vực phim ngắn, được đông đảo mọi người thảo luận.”

“Nhưng dù thế nào ta cũng không ngờ được, vậy mà chúng nó đều là một phần trong chiến lược của ngươi!”

“Game “Người Chế Tác Trò Chơi” và phim ngắn “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” giống như hai ngọn lửa cháy hừng hực, mà tổng giám đốc Bùi ngươi chỉ nhẹ nhàng ném một đốm lửa nhỏ ra là có thể đốt chúng nó thành một đống lửa lớn, hơn nữa còn càng ngày càng bùng nổ!”

“Đốm lửa nhỏ này chính là chiêu trò đánh lạc hướng!”

“Sau khi bài viết này đăng lên, những người chơi và người xem phim ngắn đột nhiên sinh ra hứng thú cực kỳ to lớn đối với công ty chúng ta!”

“Nếu như đưa tin chân thật, có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ không còn hứng thú.”

“Nhưng bài viết này cố tình đánh lạc hướng, trong nháy mắt khiến cho nhiều người tò mò suy đoán, hơn nữa tin tức thật giả lẫn lộn, chủ đề này lập tức hot lên!”

“Chủ đề “Game Đằng Đạt” đã lên hot search của Weibo, có rất nhiều người qua đường hóng chuyện bị hấp dẫn, một phần chạy vào trong game hiện có của chúng ta, một phần chạy đến chỗ phim ngắn!”

“Hai ngày nay, độ hot của tất cả game của chúng ta đều đang tăng lên, ngay cả “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” cũng tăng lên rất nhiều!”

“Mà bên chỗ phim ngắn còn bùng nổ hơn, trung bình mỗi tập tăng ba bốn trăm nghìn lượt xem, còn có vô số người đang tò mò, rốt cuộc ông chủ của Đằng Đạt có phải tổng giám đốc Bùi bên trong phim ngắn hay không?”

“Tin chắc rằng ngày tổng giám đốc Bùi công bố thân phận thật sự sẽ còn cuộn trào sóng to gió lớn hơn nữa!”

“Chỉ là không biết bao giờ tổng giám đốc Bùi định ném ra quả bom nặng ký này, có lẽ là khi phát hành game tiếp theo?”

“Thật sự khiến người ta mong đợi!”

Đối mặt với tâng bốc khen ngợi cuốn đến cuồn cuộn, Bùi Khiêm choáng váng cả người.

Có ý gì?

Ta đã xuống mồ rồi, cho rằng mình đã thảm đến không thể thảm hơn nữa, kết quả… các ngươi còn đào mộ ta lên?

Bùi Khiêm hoàn toàn không hiểu lời Bao Húc nói, nhưng có thể khẳng định một điều.

Lại xảy ra chuyện lớn rồi!

Vốn dĩ Bùi Khiêm cho rằng mình đủ thảm rồi.

“Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” kiếm ra tiền;

“Người Chế Tác Trò Chơi” cũng kiếm ra tiền;

Quỹ hệ thống tiêu thế nào cũng không hết.

Còn có chuyện nào thảm hơn chuyện này sao?

Đáp án là… có!

Bời vì một bài phỏng vấn, người qua đường đột nhiên nảy sinh hứng thú cực kỳ sâu đậm đối với Game Đằng Đạt, thuận tiện khiến tất cả game của Đằng Đạt hot lên!

Bùi Khiêm càng thêm buồn rầu.

Cái này gọi là gì?

Đời người chính là lên voi rồi lại xuống chó…

Nhưng mà ngẫm lại, dường như đây cũng không phải tin tức xấu gì.

Bởi vì… quỹ hệ thống vốn đã tiêu mãi không hết!

Dưới tình huống không còn hi vọng với việc thua lỗ, như vậy kiếm nhiều tiền chút thì có thể chuyển hóa thành tài sản cá nhân nhiều chút, hình như…

Cũng không tệ?

Bùi Khiêm đã hơi hoài nghi vào cuộc sống.

“Hôm nay là ngày cực vui, ta đề nghị, chúng ta chụp một bức ảnh chung, được chứ?” Chu Tiểu Sách giơ máy ảnh SLR lên, lớn tiếng hô vang.

“Ý kiến hay!”

“Đúng đúng đúng, chụp một bức ảnh gia đình!”

“Nào, mọi người đứng vào!”

“Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi đứng ở giữa!”

Mọi người lập tức ủng hộ, tự động vây xung quanh Bùi Khiêm.

Chu Tiểu Sách nửa ngồi nửa quỳ, thông thạo điều chỉnh máy ảnh SLR: “Nào, mọi người cười lên, một, hai, ba, mọi người cùng nhau hô, “chúc mừng bán chạy” nào!”

“Chúc mừng bán chạy!”

Mọi người cùng nhau hô lên, trên mặt tất cả tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Bùi Khiêm đứng giữa đám nhân viên của mình, nghe mọi người thật lòng thật dạ “chúc phúc”, tâm trạng phức tạp khôn cùng.

Dù cố gắng thế nào đi nữa thì chu kỳ kết toán lần này cũng không thua lỗ được, bi thương chảy ngược thành sông.

Nhưng có thể chuyển hóa một số tiền lợi nhuận lớn, cũng gọi là có chút may mắn trong xui xẻo…

Vậy nên, rốt cuộc nên vui vẻ hay buồn rầu đây…

Ánh mắt buồn rầu của Bùi Khiêm hơi lơ đãng mất tập trung, mà khóe miệng lại vô thức lộ ra nụ cười thoải mái.

“Tách tách!”

Chu Tiểu Sách ấn nút chụp ảnh, màn trập mở ra, đèn flash sáng lên, cảnh tượng vừa rồi được máy ảnh SLR chụp lại hoàn mỹ.

Bùi Khiêm khẽ thở dài một hơi, đi thẳng vào trong văn phòng của mình.

Bây giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình, sau đó nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc thế giới này có vấn đề ở chỗ nào…

Chu Tiểu Sách chuyển ảnh chụp lên trên máy vi tính, mọi người sôi nổi tụm lại.

“Mau gửi cho ta.”

“Kỹ thuật chụp ảnh của đạo diễn Chu được lắm, không hổ là dân chuyên nghiệp.”

“Ơ? Nụ cười này của tổng giám đốc Bùi là thế nào vậy?”

“Phóng to một chút.”

“Phóng to thêm chút nữa.”

Mọi người thi nhau xích lại gần nhìn vào màn hình máy tính.

Trong tấm ảnh, vị trí của Bùi Khiêm đã được phóng to gấp đôi, nhờ vào chất lượng HD của máy ảnh SLR, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Bùi Khiêm.

Ánh mắt của hắn hơi mất tập trung, dường như bên trong ánh mắt mang theo cảm xúc u buồn.

Nhưng khóe miệng hắn lại hơi cong lên, cũng không phải miễn cưỡng vui cười, mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Chu Tiểu Sách nhìn Hoàng Tư Bác, lại nhìn Bao Húc và những người khác.

“Nụ cười này của tổng giám đốc Bùi…”

“Là có ý gì?”

Hết chương 187.
Bình Luận (0)
Comment