“Mã Dương, đừng nói ba trăm nghìn, cho dù là ba triệu, ba mươi triệu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo lời ta nói là được, thua lỗ nhiều hơn nữa ta cũng tuyệt đối không nhíu mày!”
“Các ngươi yên tâm mạnh dạn đi làm, vẫn câu nói kia, thua lỗ bao nhiêu tiền, ta đến gánh vác!”
Bùi Khiêm nhìn nhân viên phục vụ hơi lộ vẻ thấp thỏm trong quán cà phê internet.
“Mọi người cũng giống vậy, tuyệt đối đừng có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, bây giờ ta ở đây đảm bảo với mọi người, quán cà phê internet Netfish thua lỗ như thế nào cũng tuyệt đối không sa thải bất kỳ anh em nào!”
“Lần này tăng 30% lương cho toàn bộ anh em trong quán cà phê internet, mong mọi người tiếp tục bơm đầy nhiệt huyết, phục vụ tốt mỗi một vị khách hàng!”
“Tháng sau, chúng ta còn phải mở quán cà phê internet mới trong thành phố Kinh Châu, đến lúc đó mỗi người anh em đều có cơ hội đến quán mới làm cửa hàng trưởng!”
Bùi Khiêm nói vô cùng dõng dạc hùng hồn, hệt như được bơm đầy máu gà.
Ánh mắt mấy nhân viên phục vụ lập tức tỏa sáng!
Tăng lương toàn bộ nhân viên!
Hơn nữa, sắp mở chi nhánh mới rồi, mà cửa hàng trưởng của chi nhánh mới là tuyển từ trong những nhân viên hiện giờ!
Khóc rồi! Khóc thật rồi!
Lúc đầu tất cả mọi người rất sợ tổng giám đốc Bùi sẽ vì quán cà phê internet vẫn luôn thua lỗ mà vứt bỏ, sợ một ngày nào đó mình sẽ đột nhiên thất nghiệp, không còn công việc tốt như vậy nữa.
Nhưng mà, tổng giám đốc Bùi không vứt bỏ bất cứ người nào, hơn nữa còn muốn dẫn mọi người cùng nhau bay lên!
Bây giờ trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ, chính là dốc hết sức mình máu chảy đầu rơi vì tổng giám đốc Bùi!
“Được rồi, ta trở về trước.”
“Quán cà phê internet này giao cho ngươi, ta yên tâm.”
Cuối cùng Bùi Khiêm vỗ vỗ cánh tay Mã Dương rồi quay người rời đi.
Thấy Bùi Khiêm ngồi Cayenne của trợ lý Tân rời đi, Mã Dương dâng trào cảm xúc: “Ta phải nghĩ cách khác, nhất định không thể thua Hoàng Tư Bác!”
Trương Nguyên cũng vô cùng nhiệt tình: “Mau đến buổi tối, tối nay ta hát thêm mấy bài, tranh thủ kéo thêm mấy vị khách đến mua rượu!”
…
…
Trên xe.
Bùi Khiêm rất rõ ràng lần này mình bơm máu gà như vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến nhân viên của quán cà phê internet Netfish.
Nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng.
Bởi vì nhiều khi phương hướng đã sai lầm thì dù cố gắng như thế nào cũng vô dụng!
Mã Dương rất phấn khởi, sao đó thì sao?
Bùi Khiêm không hề lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì khác thường.
Trương Nguyên khi pha chế rượu cố gắng thêm chút, khi ca hát tập trung thêm chút thì có thể như thế nào chứ?
Các nhân viên phục vụ khác, cho dù mỗi một khách hàng đều phục vụ giống như thượng đế thì có thể như thế nào chứ?
Quan trọng là giá cả và địa điểm của quán cà phê internet Netfish này đã khiến đa phần mọi người lùi bước.
Cho dù toàn bộ nhân viên xốc lên tinh thần, giá cả địa điểm bày ra ở đó, người giàu có muốn tới vẫn sẽ tới, người bình thường không trả nổi tiền vẫn sẽ không tới, tất cả đều không có quá nhiều thay đổi.
Hơn nữa, chờ tháng sau Bùi Khiêm mở chi nhánh, lỗ lại chồng lỗ, chẳng phải tất cả đều tốt rồi sao?
…
Trở lại công ty.
Bùi Khiêm cảm thấy bây giờ mình cũng không có việc gì làm, yên lặng chờ kết toán là được.
Trong khoảng thời gian này, trên cơ bản nhân viên công ty đều được thả tự do thoải mái, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng hôm nay Bùi Khiêm đi vào khu làm việc lại cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
Dường như bầu không khí hơi sôi nổi!
Rất nhiều người vây xung quanh Lữ Minh Lượng, không biết đang xem cái gì, mỗi người đều chỉ cười chứ không nói.
Hơn nữa Bùi Khiêm còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách.
Hai người bọn họ đến đây làm gì?
Bùi Khiêm vô thức đề phòng!
Chủ yếu bởi vì hai vị này hệt như sao chổi, mỗi lần Bùi Khiêm nhìn thấy hai người bọn họ là không có chuyện gì tốt!
Vội vàng ngẫm lại một chút, xem có phải đã bỏ sót tin tức gì quan trọng hay không?
“Người Chế Tác Trò Chơi” đã hot rồi.
“Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” cũng đã hot rồi.
Mới từ bên chỗ quán cà phê internet về, vẫn đang thua lỗ rất tốt, không có vấn đề gì?
Bây giờ tổng giám đốc Bùi giống như người đã xuống mồ, còn có thể có tin tức nào xấu hơn chứ?
Vậy đám người này lén la lén lút thảo luận cái gì?
Khiến người ta chột dạ…
“Tổng giám đốc Bùi về rồi!’
Cũng không biết là ai hô lên.
Trên mặt Hoàng Tư Bác tràn đầy hưng phấn đi đến trước mặt Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, thật không ngờ ngươi bày ra một bàn cờ lớn như vậy! Quả thật khiến người ta bội phục sát đất!”
Lữ Minh Lượng cũng cảm khái nói: “Đúng vậy, ai có thể ngờ tổng giám đốc Bùi tùy tiện dặn dò một câu mà cũng có ý nghĩa sâu xa như vậy!”
Mã Nhất Quần giơ ngón tay cái: “Bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, câu nói này áp vào tổng giám đốc Bùi thì không thể sai được!”
Bùi Khiêm bị mọi người vây quanh, trong đầu trống rỗng.
Bọn họ đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?
Bùi Khiêm cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh: “Sao vậy?”
Bao Húc đi đến trước mặt Bùi Khiêm, hắn luôn luôn điềm tĩnh, nhưng bây giờ trên mặt cũng lộ đầy khâm phục.
“Tổng giám đốc Bùi, trước đó ngươi từng nói, không cho chúng ta tiết lộ thân phận thật sự của ngươi và phúc lợi đãi ngộ cụ thể của Đằng Đạt ra bên ngoài.”
“Lúc mới bắt đầu, ta chỉ có thể ngộ ra tầng ý nghĩa đầu tiên trong đó.”
“Ta cho rằng, đây là bởi vì ngươi không hi vọng phúc lợi quá cao của Đằng Đạt ảnh hưởng đến môi trường chung của ngành game trong nước.”
“Bây giờ ta mới phát hiện, thì ra còn tầng ý nghĩa thứ hai!”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi xem bài viết này đi!”
Bao Húc đưa điện thoại di động ra, bên trên là một bài viết với tiêu đề: ‘Đến gần Game Đằng Đạt thần bí: Miền đất hứa của ngành game trong nước!’
Bùi Khiêm không khỏi nhướng mày.
Mẹ nó!
Đây là ai làm!
Nhanh chóng lướt nhìn nội dung bài viết, Bùi Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, không có gì đáng ngại!