Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1903 - Chương 1903. Thành Lập Bộ Phận Kinh Doanh

Chương 1903. Thành lập bộ phận kinh doanh
Chương 1903. Thành lập bộ phận kinh doanh

“Đợi đã, lịch trình này thật sự quá trùng hợp, chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu ngươi đã cân nhắc đến việc quyết định thể loại game và đề tài rồi sao? Mặc dù các tin tức về việc phát hành ‘bản remake Trận Chiến Kỳ Ảo’ chỉ mới được công bố vào tháng trước, thế nhưng trước đó đã có đủ loại tin đồn được lan truyền, có khi nào ngươi đã dự tính được thời gian phát hành đại khái của tựa game này, sau đó xác nhận thời gian nghiên cứu phát triển của ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’…”

Hà An tuổi cao gõ chữ chậm nhưng gửi tin nhắn thoại thì vẫn rất nhanh, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác lướt nhanh trên màn hình.

Từ giọng điệu có thể thấy được, bây giờ hắn đang cực kỳ hào hứng và phấn khích.

Một tựa game trong nước lại có thể đánh bại hoàn toàn ‘bản remake Trận Chiến Kỳ Ảo’, hơn nữa còn đè bẹp về mọi mặt, đây thật sự là một điều đáng để tự hào cho người chơi game quốc nội!

Ở thời đại mà bọn họ còn hoạt động, đây quả thực là một điều không dám tưởng tượng!

Đương nhiên, sở dĩ có thể đánh bại hoàn toàn chủ yếu là bởi vì “bản remake Trận Chiến Kỳ Ảo” quá tệ, có thể nói là rác trong rác, thế nhưng dù có nói thế nào thì đánh bại vẫn là đánh bại.

Huống chi chất lượng của “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” cũng quá xuất sắc!

Hà An vốn tưởng rằng “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” chạm trán với “bản remake Trận Chiến Kỳ Ảo” nhất định sẽ bị flop, thế nhưng hiện tại hắn lại phát hiện ra là đối phương bị flop mới đúng, sức nóng đều bị “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” thu hút hết!

Nhớ lại dáng vẻ tràn đầy tự tin và giữ kín như bưng trước đó của tổng giám đốc Bùi, Hà An lập tức cảm thấy dường như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi.

Bùi Khiêm nghe đống tin nhắn thoại từ Hà An, vẻ mặt lại càng ngây ra.

Ngươi đang nói cái quái gì vậy!

Ngươi già rồi lẩm cẩm à? Thể loại game và đề tài ta đều hỏi ngươi, ngươi còn tự mình quyết định mà!

Sao mà bây giờ lại trở thành một phần trong kế hoạch của ta rồi?

Tựa game thành công thì có thể là lỗi của ta, song việc lựa chọn thể loại game và đề tài thì có liên quan gì đến ta chứ!

Bùi Khiêm lập tức trả lời lại: “Sao có thể như vậy được, thể loại game, đề tài game, bối cảnh cốt truyện hay thậm chí là một số chi tiết thiết kế chẳng phải đều là ngươi quyết định hay sao?”

Hà An nhanh chóng phản hồi lại: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi đừng khiêm tốn nữa. Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhất định là ngươi đã dùng phương pháp ám thị tâm lý đặc biệt gì đó đúng không?”

“Ngươi hỏi ta bây giờ thể loại game nào flop nhất, đồng thời trước mắt Đằng Đạt cũng chưa từng phát triển một tựa game RTS nào, cho nên ta mới vô thức hướng suy nghĩ của mình đến thể loại RTS!”

“Phần nội dung phía sau chắc cũng tương tự như vậy. tổng giám đốc Bùi, ngươi đã nghĩ xong chi tiết thiết kế game từ trước, nhưng lại cứ khăng khăng nói về một phương án trông có vẻ có tương đối dễ nhằm cố ý dẫn dụ ta nói ra một phương án có độ khó cao hơn nhiều, thế nhưng trên thực tế ngươi đã lên kế hoạch xong xuôi cho phương án khó nhất rồi!”

“Do đó, nhìn bề ngoài có vẻ như ta là người xác định khung sườn đại khái và rất nhiều chi tiết của ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’, thế nhưng trên thực tế, những chi tiết này đều được xác định dưới sự hướng dẫn từng bước và ám thị tâm lý của ngươi.”

“Nếu không làm sao có thể tạo ra được một tựa game thành công như vậy mà chỉ dựa vào một tập hợp các yếu tố thất bại! Điều này không hợp lý chút nào!

Hà An nói rất chắc chắn, như thế hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu được những suy nghỉ nhỏ bé bên trong Bùi Khiêm.

Bùi Khiêm hơi mở miệng, song hắn có trăm miệng cũng không biện bạch được.

“Ta cmn…”

Những phân tích liên tiếp dồn dập của Hà An khiến Bùi Khiêm choáng váng, thậm chí trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn không nghĩ cách để phản bác lại Hà An.

Hiển nhiên cấp bậc của Bùi Khiêm trong lòng Hà An đã được điều chỉnh lên mức cao nhất, cho dù Bùi Khiêm có giải thích thì nào thì cũng vô ích.

Hà An tiếp tục nói: “Tuy rằng lại bị ngươi đem ra làm trò cười, thế nhưng ta vẫn rất vui! Không ngờ rằng ngươi thật sự có thể biến củi mục thành gỗ tốt, tập hợp những yếu tố chắc chắn sẽ thất bại lại với nhau để xoay chuyển càn khôn!”

“Ta thực sự lấy làm vui mừng khi ngành game trong nước xuất hiện một thiên tài như ngươi! Không nói nữa, ta đã mua xong vé rồi, hôm nay ta sẽ mời mấy người bạn già đi xem lại ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’!”

Bùi Khiêm: “…”

Hết cứu được rồi.

Bộ phim và tựa game “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” đều hot lên, người chơi muốn đi xem lại cốt truyện của bộ phim, xem xong phim thì lại muốn chơi game thêm một lượt nữa…

Nhóm người chơi nhận được niềm vui nhân đôi, để lại nỗi đau nhân đôi cho Bùi Khiêm.

Bùi Khiêm đứng dậy, đi quanh phòng khách hai vòng.

“Không thể tiếp tục như này được, phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế thôi.”

“Từ tình hình trước mắt, game và phim đều sắp hot, doanh thu phòng vé cần một khoảng thời gian nữa mới tới tay, thế nhưng doanh thu của game thì sẽ nhanh tới tay lắm…”

“Số tiền đã bỏ ra trước đó sẽ nhanh chóng được thu hồi lại, phải nghĩ cách tiêu nó mới được!”

“Thế nhưng có vẻ như bây giờ không còn kịp mở sản nghiệp mới nữa, vẫn còn hơn ba tháng trước khi kết toán, hơn nữa mở sản nghiệp mới rất dễ kích hoạt phản ứng dây chuyền và tạo thành nguy cơ lớn hơn…”

“Ta cũng có thể cân nhắc đến chuyện hợp tác với tập đoàn Thần Hoa thành lập một bộ phận game, có lẽ cũng tiêu được kha khá tiền.”

“Ngoài ra cũng không còn cách nào khác…”

“Đằng Đạt bây giờ còn thiếu bộ phận gì không nhỉ?”

Bùi Khiêm vắt óc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên.

“Có rồi, bộ phận kinh doanh.”

“Đằng Đạt hiện tại vẫn chưa có bộ phận kinh doanh!”

Bùi Khiêm đột nhiên tìm được một điểm mù.

Hắn luôn không để ý tới bộ phận kinh doanh, bởi vì đối với một công ty như Đằng Đạt mà nói, bọn họ hoàn toàn không dự định bán bất kỳ sản phẩm nào, giấu còn chẳng kịp, bộ phận kinh doanh thì có tác dụng gì?

Hết chương 1903.
Bình Luận (0)
Comment