“Khi ở trong đội ngũ cực kỳ thành thục của Game Thương Dương, khả năng thích ứng của ngươi thực ra cũng đã được cải thiện rất nhiều. Phương hướng chính của game được quyết định từ trước, thế nhưng các chi tiết cần phải thông qua sự thảo luận của mọi người thì mới có thể dần hoàn thiện. Khi tựa game ra mắt, nó sẽ tự mình gắn thêm ‘hào quang của Đằng Đạt’ trong mắt của người chơi… điều này đã cải thiện đáng kể khả năng thích ứng.”
“Thế nhưng trên thực tế, những năng lực thích ứng này không thuộc về cá nhân ngươi, nó thuộc về cả Game Thương Dương, thậm chí là toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt.”
“Tại thời điểm này, nếu như hài lòng với trạng thái hiện tại, tất nhiên ngươi có thể tiếp tục như thế này mãi mãi. Song vấn đề nằm ở chỗ, ngươi có thực sự hài lòng chỉ với điều này không?”
Lâm Vãn lập tức đáp lại: “Đương nhiên là không!”
Khóe miệng của Bùi Khiêm không khỏi cong lên, để lộ ra một nụ cười.
Được, kế hoạch thành công rồi.
Hắn cũng hiểu rất rõ, Lâm Vãn là một người có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, mong muốn lớn nhất của nàng chính là thực sự chứng tỏ được bản thân. Thế nhưng đồng thời, Lâm Vãn cũng thường thích đẩy công lao của mình sang cho người khác.
Hai tính cách này kết hợp lại với nhau khiến Lâm Vãn càng quyết tâm ở lại Đằng Đạt, đuổi thế nào cũng không đi, bởi vì Lâm Vãn thực sự cho rằng nàng có thể học được nhiều điều hơn khi ở lại đây.
Bởi vậy, Bùi Khiêm đã nắm bắt đặc điểm tính cách này của Lâm Vãn, thay đổi một hướng tư duy khác.
Lâm Vãn bối rối hỏi: “Thế nhưng, tổng giám đốc Bùi, cụ thể thì ta nên làm như thế nào đây? Làm thế nào mới có thể bước ra khỏi vùng an toàn?”
Bùi Khiêm im lặng một lúc, sau đó nói: “Rất đơn giản, rời khỏi Game Thương Dương, bên phía ta có một bộ phận thích hợp để ngươi làm việc và có thể cải thiện năng lực của ngươi hơn.”
“Rời khỏi Game Thương Dương, đối với ngươi mà nói chính là bước ra khỏi vùng an toàn của mình, có thể phải đối mặt với nhiều thử thách hơn; mặt khác, đối với Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Bân mà nói, bọn họ cũng có thể chính thức tiếp nhận công việc của ngươi, cải thiện bản thân mình hơn nữa.”
“Chức vụ của hai người bọn họ đã lâu không thay đổi rồi, đối với sự phát triển sự nghiệp của hai người bọn họ mà nói thì cũng rất bất lợi.”
“Chúng ta dự định sẽ tiến hành hợp tác chiến lược với tập đoàn Thần Hoa để thành lập một bộ phận game mới. Ngươi sẽ là người phụ trách của bộ phận này. Tất cả nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển của bộ phận này đều sẽ do ngươi chịu trách nhiệm.”
“Ngoài ra, công việc của ngươi không chỉ dừng lại ở đó. Ngươi còn phải phụ trách tuyển dụng nhân sự, quản lý hàng ngày, phương hướng phát triển…”
“Chỉ khi tự mình xây dựng được một đội ngũ mạnh mẽ, ngươi mới có thể thực sự giành được quyền quản lý và kiểm soát đội ngũ này, chứ không phải rơi vào tình trạng như thay đổi một đội ngũ là sẽ thất bại hoàn toàn.”
“Mà chỉ có rời khỏi vùng an toàn là Game Thương Dương, ngươi mới có thể đối mặt với thử thách thật sự, cải thiện hơn nữa năng lực của mình!”
Lâm Vãn im lặng.
Rõ ràng, khi nghe thấy “bộ phận game của Thần Hoa”, nàng vẫn có tâm lý khá bài trừ.
Thế nhưng những gì Bùi Khiêm nói thực sự rất có lý!
Một mặt, việc luân chuyển và thăng chức trong nội bộ của Đằng Đạt diễn ra rất thường xuyên, Lâm Vãn đã đảm nhiệm vị trí người phụ trách bộ phận Game Thương Dương trong một thời gian dài. Ở những công ty khác, đây hoàn toàn không phải là vấn đề, thế nhưng ở Đằng Đạt, điều này quả thực sẽ hạn chế sự phát triển và cải thiện hơn nữa của Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân, khiến Lâm Vãn cũng cảm thấy hơi có lỗi.
Mặt khác, nếu như đúng như những gì mà Bùi Khiêm nói, hiện tại Lâm Vãn quả thực nên bước ra khỏi vùng an toàn, thay đổi một môi trường khác để tiếp nhận thử thách mới.
Nếu lấy được quỹ Ước Mơ để khởi nghiệp, nói không chừng Lâm Vãn sẽ đồng ý mà không chút do dự.
Thế nhưng làm người phụ trách của bộ phận game Thần Hoa… nàng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Bùi Khiêm nhìn ra được sự lo lắng của nàng, bèn tiếp tục nói: “Ngươi đừng xoắn xuýt về tập đoàn Thần Hoa nữa.”
“Ngươi yên tâm, công ty này trên danh nghĩa là bộ phận game của Thần Hoa, thế nhưng trên thực tế lại là do tập đoàn Thần Hoa và tập đoàn Đằng Đạt cùng nhau rót vốn. Ngươi sẽ nắm giữ 40% cổ phần, tập đoàn Thần Hoa và tập đoàn Đằng Đạt mỗi bên nắm giữ 30%.”
“Tập đoàn Thần Hoa sẽ không thèm quan tâm đến chút tiền nhỏ này, ngươi cũng không cần phải lo lắng về việc bản thân bị kiểm soát hay gì đó, ngươi có quyền phát ngôn tuyệt đối.”
“Ngươi có thể coi lần này là một sự huấn luyện, bên phía Đằng Đạt vẫn sẽ lưu lại mã số nhân viên của ngươi, sau này nếu như không hài lòng với tình huống bên kia, ngươi có thể quay trở về bất cứ lúc nào.”
Mấy câu nói phía sau đơn thuần chỉ là lừa gạt, cho dù lưu lại mã số nhân viên, quay trở về thì sẽ thế nào?
Đến lúc đó, Game Thương Dương sẽ do Vương Hiểu Tân và Diệp Chi Chu tiếp quản, Lâm Vãn cũng không thể chen ngang, can thiệp vào dự án của bọn họ được đúng không? Lâm Vãn nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.
Hơn nữa, với tính cách càng gặp khó càng dùng cảm của Lâm Vãn, dù cho dự án bên kia có thành công hay thất bại, khả năng cao là nàng sẽ tiếp tục kiên trì.
Quả nhiên, những lời nói cuối cùng của Bùi Khiêm ít nhiều cũng đã xua tan những lo lắng của Lâm Vãn.
Nàng cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được, thế thì ta có thể thử một lần xem sao, hy vọng có thể thật sự đột phá được bình cảnh!”
Bùi Khiêm mỉm cười, gật đầu: “Không sao, ta tin tưởng ngươi!”
Được, lay chuyển thành công rồi!
Bùi Khiêm không khỏi hơi đắc ý.
Thân phận của đám người nhà họ Lâm đều cao không lường được, thế nhưng bọn họ cũng chẳng có cách gì với Lâm Vãn, song ta vừa mới ra tay, chẳng phải đã sắp xếp được cho Lâm Vãn một cách rõ ràng rồi hay sao?
Ta quả đúng là thiên tài!