Không phải là “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” đã hoàn toàn ổn thỏa, mà là hoàn toàn không cứu được nữa, cho nên Bùi Khiêm mới tới Game Thương Dương!
Hơn nữa, “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” không phải là trọng điểm, Bùi Khiêm hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến dự án này.
Một tựa game tập thể hình thì có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Có thể so với một dự án như “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” sao?
Nếu ta thả cửa kiếm tiền thì ngươi có thể kiếm được bao nhiêu đây?
Điều mà Bùi Khiêm quan tâm nhất bây giờ chính là sự phát triển trong tương lai của Game Thương Dương!
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi làm người phụ trách của Game Thương Dương cũng được một khoảng thời gian rồi, cảm thấy thế nào?”
Lâm Vãn ngẫm nghĩ: “Rất tốt! Ta cảm thấy năng lực của ta không ngừng được cải thiện trong khoảng thời gian làm người phụ trách Game Thương Dương, cũng học được rất nhiều lý luận thiết kế game, có thể nói là hưởng được nhiều lợi ích!”
“Tuy nhiên… hiện tại ta vẫn còn rất nhiều thiếu sót.”
“Ta có nỗ lực thế nào cũng không thể bắt kịp hai tựa game kinh điển như ‘Phấn Đấu’ và ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’, cho nên ta vẫn phải tiếp tục học tập chăm chỉ hơn nữa!”
Bùi Khiêm im lặng.
Quả nhiên, Lâm Vãn vẫn giữ thái độ như cũ, không hề thay đổi chút nào.
Thế nhưng ngươi nghĩ như vậy thì lại làm ta khó xử quá!
Thực ra “Phấn Đấu” và “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” hoàn toàn không tồn tại bất kỳ lý luận thiết kế game cao thâm nào, sự ra đời của chúng hoàn toàn là một sự tình cờ, trên thực tế lý luận thiết kế game của ngươi sớm đã vượt xa ta rất nhiều, cho nên cầu xin ngươi mau đi đi, để ta có thể thoải mái lỗ tiền nào!
Thế nhưng Bùi Khiêm cũng chẳng thể nói ra những lời này.
Hiện tại Bùi Khiêm cũng không thể nói với Lâm Vãn rằng “ngươi đã đủ xuất sắc rồi”, bởi vì trong lòng Lâm Vãn tin chắc rằng bản thân vẫn còn kém xa, nếu như Bùi Khiêm nói như vậy thì sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ trong lòng Lâm Vãn, từ đó khiến nàng hoài nghi rằng liệu có phải Lâm Thường nhúng tay vào hay không, làm như vậy tình hình sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Bùi Khiêm phải tiễn nàng rời đi một cách ổn thỏa dưới tiền đề không kích hoạt cơ chế bảo vệ trong lòng nàng,
Hắn đã nghĩ xong hết những lời khuyên nhủ rất khéo léo, hơn nữa với sự hiểu biết của hắn về Lâm Vãn, tỷ lệ thành công của những lời khuyên nhủ này chắc chắn sẽ rất cao.
“Ừm, quả đúng là như vậy.”
“Mặc dù khả năng thiết kế trò chơi của ngươi được cải thiện, thế nhưng vẫn còn một khoảng cách nhất định để trở thành nhà sản xuất game hàng đầu.”
Bùi Khiêm bề ngoài đồng ý với cách nói của Lâm Vãn, làm như vậy có thể loại bỏ sự phòng thủ của nàng ở mức độ lớn nhất, đồng thời mở đường cho những gì mà hắn sắp nói tiếp theo.
Quả nhiên hai mắt Lâm Vãn sáng lên, hỏi: “Thế thì tổng giám đốc Bùi, tiếp theo ta nên làm thế nào mới có thể cải thiện bản thân mình tốt hơn nữa?”
Bùi Khiêm im lặng một lúc, nói: “Ta cảm thấy, ngươi nên bước ra khỏi vùng an toàn.”
Lâm Vãn sửng sốt: “Bước ra khỏi vùng an toàn?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, Game Thương Dương chính là vùng an toàn của ngươi.”
“Để trở thành một nhà sản xuất game hàng đầu, năng lực trên ba phương diện sau đều không thể thiếu.”
“Thứ nhất, tư duy phóng khoáng và tầm nhìn xa trông rộng.”
“Thứ hai, làm tốt việc quản lý và kiểm soát đội ngũ.”
“Thứ ba, khả năng thích ứng với môi trường xa lạ.”
“Tư duy và tầm nhìn là những thứ tương đối mơ hồ, hiện tại ngươi đã hình thành được hai thứ đó, sau này nếu muốn tiến xa hơn nữa thì chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi tự mình hiểu ra, không một ai có thể từng bước chỉ dạy ngươi.”
“Mấu chốt là ở hai điều cuối cùng.”
“Một nhà sản xuất game tài ba không bao giờ chiến đấu một mình, sau lưng người đó nhất định phải có một đội ngũ rất mạnh. Ngươi phải đảm bảo rằng mỗi một thành viên trong nhóm đều có thể hiểu được ý định của ngươi, có thể mở rộng suy nghĩ của ngươi, có thể biến những ý định đó trở thành chi tiết trong game.”
“Mà đối với một nhà sản xuất game ưu tú mà nói, môi trường xung quanh người đó tuyệt đối sẽ không ngừng thay đổi. Nếu như hắn thnahf công trong môi trường này, nhưng lại thất bại trong một môi trường khác, điều đó chứng tỏ hắn vẫn chưa thể được coi là một nhà sản xuất game xuất sắc.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Bùi Khiêm cực kỳ nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác rằng “đây là một nhận thức chính xác”.
Trên thực tế đây đều là những lời do Bùi Khiêm bịa ra để mở đường cho những lời nói tiếp sau đó của hắn.
Tuy nói là bịa, thế nhưng nghe có vẻ cũng rất có lý, chỉ có như vậy mới đủ để khiến Lâm Vãn rơi vào hoang mang.
Lâm Vãn tỏ vẻ suy tư, thế nhưng trên gương mặt còn xen lẫn chút bối rối.
“Thế nhưng, tổng giám đốc Bùi, ta cũng đang có một đội ngũ rất tốt trong Game Thương Dương mà. Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân giúp đỡ ta rất nhiều, suy nghĩ của bọn ta đều rất thống nhất.”
“Còn về năng lực thích ứng với môi trường xa lạ… các tựa game do Game Thương Dương phát triển đều có sự khác nhau, điều này không đủ để chứng tỏ bọn ta có năng lực thích ứng rất tốt với môi trường thị trường xa lạ hay sao?”
Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Không.”
“Đây là trọng điểm mà ta đã nói trước đó: Ngươi cần phải bước ra khỏi vùng an toàn!”
“Tại sao Game Thương Dương lại là vùng an toàn của ngươi?”
“Bởi vì trước khi ngươi đến, thực ra Diệp Chi Chu, Vương Hiểu Bân và nhân viên cơ sở đã từng hợp tác với nhau rất lâu. Sau khi mua lại Game Thương Dương, ta đã tiến hành một loạt điều chỉnh cơ cấu nhân sự, bộ máy cơ cấu tổ chức của Game Thương Dương đã hoàn toàn được ổn định.”
“Ngươi vừa mới tới đã được tiếp nhận một đội ngũ rất thành thục, đương nhiên là sẽ nghe theo chỉ đạo, làm gì cũng cực kỳ suôn sẻ.”
“Thế nhưng đối với một nhà sản xuất game ưu tú mà nói, rõ ràng bọn họ cần phải tự mình xây dựng một đội ngũ sản xuất tài ba.”
“Khả năng thích ứng với môi trường xa lạ cũng vậy.”