Rất nhanh, tất cả những bản kế hoạch phát triển phiên bản mới của game cũ đều được sắp xếp xong xuôi.
Sau đó cụ thể phải làm thế nào thì Bùi Khiêm mặc kệ, giao hết cho Lữ Minh Lượng.
Trong chuyện này tâm lý của Bùi Khiêm rất tốt.
Hắn biết những phiên bản mới của game cũ này chắc chắn sẽ kiếm được tiền từ DLC, hơn nữa còn kiếm được kha khá, nhưng sẽ không quá nhiều.
Tất nhiên chuyện kiếm tiền này cũng nằm trong dự trù, cho nên sẽ không cảm thấy khó chịu.
Lỡ như nếu bị lỗ thì sao? Thì đó là niềm vui bất ngờ!
Quả nhiên, sau khi tâm trạng thay đổi, cuộc sống vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Bùi Khiêm chuẩn bị lên đường tới quán cà phê internet Netfish và đưa việc mở chi nhánh vào danh sách việc quan trọng, tranh thủ sau nghỉ lễ mùng một tháng năm nhanh chóng lựa chọn vị trí cửa hàng chi nhánh và bắt đầu sửa sang.
Sửa sang một tháng, lại lỗ vốn thêm một tháng, vừa hay bắt kịp kết toán lần sau, thời gian vừa đẹp.
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi phòng họp, Mã Nhất Quần gọi Bùi Khiêm lại.
“Tổng giám đốc Bùi, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”
Bùi Khiêm sững sờ, lập tức gật đầu: “Được, theo ta vào phòng làm việc.”
Bùi Khiêm khá thích Mã Nhất Quần.
Linh vật như này không dễ tìm.
Cho tới bây giờ, Mã Nhất Quần luôn ngoan ngoãn thật thà ở trong công ty, mỗi ngày đều theo sau tổng giám đốc Bùi học hỏi về các khái niệm thiết kế game mới, không làm thêm bất cứ việc có ý nghĩa nào khác.
Đối với chuyện này, Bùi Khiêm tương đối hài lòng.
Nếu mỗi nhân viên đều giống như Mã Nhất Quần thì hắn sẽ bớt lo hơn!
“Có chuyện gì?” Bùi Khiêm ngồi trên ghế giám đốc của mình, sau đó chỉ chỉ cái ghế ở đối diện, ra hiệu cho Mã Nhất Quần ngồi xuống.
Mã Nhất Quần có vẻ hơi ngại, nhưng chỉ do dự một chút, sau đó hắn lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, là thế này, ta có một người bạn, gần đây có gặp phải một chuyện nhỏ…”
Trên mặt Bùi Khiêm lộ ra vẻ tươi cười: “Người bạn này có phải chính là ngươi hay không? Không sao đâu, gặp phải khó khăn gì ngươi cứ việc nói thẳng. Ta sẽ cho ngươi nghỉ ba ngày, xử lý xong việc của mình rồi lại đến làm cũng được.”
Mã Nhất Quần vội vàng lắc đầu: “Không không không, tổng giám đốc Bùi hiểu lầm rồi, thật sự là một người bạn của ta.”
“Trước kia ta và Hoàng Tư Bác đều làm cho Game Thương Dương, chắc là ngươi đã biết.”
“Sau khi Hoàng Tư Bác rời đi, bởi vì thiếu nhân viên kế hoạch nên lại tuyển một người tới thay vào.”
“Mà gần đây người đó đang thất nghiệp nên mới hỏi ta xem có thể giới thiệu việc làm cho hắn hay không…”
Hả?
Bùi Khiêm để ý tới cách dùng từ của Mã Nhất Quần, “thất nghiệp”.
Nói như vậy, “thất nghiệp” này hẳn là trạng thái bị động, chứ không phải hành vi chủ động.
Không phải từ chức, mà là bị Game Thương Dương sa thải?
Bấm ngón tay tính toán.
Lúc Hoàng Tư Bác tới Đằng Đạt làm việc là tháng mười một năm ngoái, đến bây giờ cũng đã hơn nửa năm.
Người anh em này đến thay thế Hoàng Tư Bác, vậy chắc hẳn là đến Game Thương Dương nhận chức nhân viên kế hoạch từ khoảng cuối tháng mười một.
Sau đó… làm được nửa năm thì bị sa thải?
Người này rất được việc nha!
Người tài giỏi như thế nhất định phải tuyển vào!
Nhưng Bùi Khiêm ngẫm lại, không đúng, việc này phải hỏi cho rõ.
Xem cụ thể lí do bị sa thải là gì?
Nếu như do năng lực làm việc không đủ thì chắc chắn Bùi Khiêm sẽ không nói hai lời mà thu nhận hắn.
Nhưng nếu là vì tiết lộ bí mật của công ty, hoặc là các hành vi trái pháp luật gì đó, vậy thì Bùi Khiêm không thể nhận được.
Lỡ như hắn phạm tội thì Bùi Khiêm sẽ bị liên lụy, vì hệ thống không cho phép công ty có bất cứ hành vi nào trái với pháp luật.
“Vì sao người bạn này lại bị sa thải?” Bùi Khiêm hỏi.
“Sa thải? Không không không.” Mã Nhất Quần vội vàng lắc đầu, “Hắn thất nghiệp vì Game Thương Dương phá sản rồi.”
Bùi Khiêm: “...”
Nghĩ lầm rồi, mừng hụt.
Bùi Khiêm biết Game Thương Dương, dù sao cũng là ông chủ cũ của Hoàng Tư Bác. Hơn nữa trong thành phố Kinh Châu này chẳng có mấy công ty game, Game Thương Dương cũng xem như là có chút tiếng tăm.
Nhưng mà, nghe nói công ty này cũng tạm được mà, sao lại phá sản rồi?
Thật hâm mộ!
“Sao Game Thương Dương… lại phá sản?” Bùi Khiêm vô cùng ân cần hỏi thăm.
Hắn rất quan tâm, dù sao chưa biết chừng đây là một kinh nghiệm quý báu đối với hắn?
Mã Nhất Quần hơi xúc động, dù sao hắn cũng là việc ở Game Thương Dương trong thời gian khá lâu, nếu nói hoàn toàn không có tình cảm gì thì đó là chuyện không thể.
“Aiii, chuyện này nói ra rất dài dòng.”
“Thật ra đã có dấu hiệu từ sớm, bắt đầu từ tháng mười năm ngoái, rất nhiều người của Game Thương Dương đã lén lút tìm công ty mới, ngay cả lão Lưu - giám đốc kế hoạch lúc đó của bọn ta cũng thử tìm công ty mới, có thể thấy được tình huống lúc đó đã không được lạc quan lắm rồi.”
Bùi Khiêm nhớ lại một chút, thấy đúng là có chuyện như vậy.
Tháng mười một năm ngoái, lão Lưu và Hoàng Tư Bác gần như là chân trước chân sau cùng nhau tới phỏng vấn, sau đó lão Lưu vì có kinh nghiệm phong phú quá nên bị Bùi Khiêm quyết đoán từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, một giám đốc kế hoạch của công ty mà lại lén lút tìm công ty mới, có thể thấy được tình huống không lạc quan tới cỡ nào.
Mã Nhất Quần tiếp tục nói: “Nhưng mà, mặc dù khi đó tình trạng kinh doanh của công ty càng ngày càng sa sút thì vẫn có thể miễn cưỡng duy trì, dù sao khi đó game của bọn ta vẫn có doanh thu ổn định.”
“Nhưng mà áp lực doanh thu càng lúc càng lớn.”
“Theo ta được biết, thật ra lão Lưu vẫn luôn nghĩ tới chuyện nhảy việc, nhưng khổ nỗi là không tìm được cơ hội nào tốt cả nên cứ làm ở đó.”
“Sau này, lão Lưu nhìn thấy sự thành công của “Pháo Đài Trên Biển”, thấy Hỏa Kỳ Lân bán 888 đồng mà vẫn rất được hoan nghênh nên làm một hoạt động, cũng bán một cây đao trong game với giá 888.”
“Ta nghi là hắn cảm thấy công ty sắp bị phá sản nên mới buông thả bản thân.”
“Kết quả đúng là ông chủ ngầm cho phép, dù sao khi đó hoạt động kinh doanh của công ty khá khó khăn, trong thời gian ngắn phải kiếm được doanh thu, ít nhất kéo dài mạng sống đã.”