“Kết quả là bị người chơi mắng cho thê thảm! Không chỉ không kiếm được tiền mà danh tiếng của game còn bị sụp đổ, số người chơi giảm mạnh, doanh thu cũng sụt giảm.”
“Lần này, mãi không khởi sắc lên nổi, kéo dài hơi tàn cho tới bây giờ, tiền lương cho nhân viên cũng không trả được. Tuần trước, ông chủ bên kia gọi mọi người lại một chỗ, nói là hiện giờ mắt xích tài chính của công ty đã bị đứt đoạn, mọi người mau chóng tìm nơi làm mới.”
“Cho nên người anh em này của ta muốn đến nơi này làm việc.”
Bùi Khiêm yên lặng lắng nghe.
Sao trong này lại có chuyện liên quan tới ta chứ?
Trong lúc Bùi Khiêm hoàn toàn không biết gì cả, vậy mà “Pháo Đài Trên Biển” đã tiễn Game Thương Dương một đoạn đường, khiến cho nó nhanh chóng sụp đổ.
Chỉ có thể nói, đây là một sự trùng hợp.
Hơn nữa, giới game của Kinh Châu thật nhỏ…
Trong chốc lát, Bùi Khiêm hơi hâm mộ ông chủ của Game Thương Dương.
Nhìn người ta kìa, muốn lỗ là lỗ ngay!
Hơn nữa còn gặp may, trực tiếp bị phá sản luôn!
Ơ! Chờ đã.
Ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, ta không cần phải hâm mộ hắn!
Ta tiếp quản cũng được!
Hâm mộ ông chủ của Game Thương Dương thì làm được gì chứ, trực tiếp làm ông chủ của Game Thương Dương là được rồi.
Đây là một công ty lỗ vốn thành công, ta trực tiếp tiếp quản, vậy không phải là đồng nghĩa với việc ta cũng bị thua lỗ hay sao?
Đây là một kho báu!
Mã Nhất Quần thấy Bùi Khiêm không đồng ý ngay, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta biết yêu cầu đối với nhân viên của Đằng Đạt rất cao, chỉ mong ngươi có thể cho người bạn này của ta một cơ hội, để hắn tới phỏng vấn xem sao.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ngươi yên tâm, bạn của ngươi sẽ không thất nghiệp đâu.”
Mã Nhất Quần sững sờ, lập tức vui vẻ nói: “Thật sao? Cảm ơn tổng giám đốc Bùi! Cảm ơn nhiều!”
Ý của Tổng giám đốc Bùi là dù hắn không phù hợp với yêu cầu của Đằng Đạt, không thể tiến vào Game Đằng Đạt nhưng vẫn sẽ giới thiệu công việc cho hắn?
Nghĩa khí, quá nghĩa khí!
Mã Nhất Quần không ngờ tổng giám đốc Bùi có thể đồng ý dứt khoát như vậy, xem ra tổng giám đốc Bùi thật sự coi nhân viên của mình như là bạn bè, như là anh em!
Mã Nhất Quần mang tâm trạng cảm kích bước thẳng ra ngoài.
Bùi Khiêm cũng rất vui vẻ.
Rốt cuộc người bạn của Mã Nhất Quần có hợp với yêu cầu của Đằng Đạt hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Chẳng phải cứ mua lại toàn bộ Game Thương Dương là xong rồi sao?
Mua lại, để nó đang hoạt động thế nào thì tiếp tục hoạt động như thế, đến lúc đó toàn bộ tiền lỗ đều tính trên người Bùi Khiêm.
Loại chuyện tốt này có thể đi đâu tìm chứ!
Bùi Khiêm gọi trợ lý Tân tới, muốn đến quán cà phê internet Netfish một chuyến.
Trên đường, Bùi Khiêm nói qua chuyện của Game Thương Dương.
“Sau nghỉ lễ bớt chút thời gian khảo sát Game Thương Dương, báo cáo tình huống chi tiết của họ cho ta. Có thể lộ ra ý đồ muốn thu mua của chúng ta với ông chủ của họ.”
Bùi Khiêm sợ trong quá trình tìm hiểu thì bên kia giải thể mất, đến lúc đó còn phải tìm từng người trở về, vậy thì phiền muốn chết.
Gương vỡ lại lành nhưng vẫn còn vết nứt, muốn nó hoàn chỉnh thì chỉ có thể tiếp nhận ngay từ đầu!
Cho nên sớm lộ ra ý đồ thu mua với ông chủ của Game Thương Dương, để cho hắn có chút hi vọng, đừng hoảng loạn mà vội vàng giải tán công ty.
Trợ lý Tân vừa lái xe vừa gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi, nhưng theo như ta được biết thì tình trạng kinh doanh của công ty này không được tốt cho lắm?”
Trợ lý Tân cố gắng nói chuyện uyển chuyển nhất có thể.
“Ta nhìn trúng công ty đó không phải những gì ở hiện tại mà là tiềm lực trong tương lai.” Bùi Khiêm nói vô cùng chắc chắn.
“Vâng, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi.” Trợ lý Tân nói: “Thời gian khảo sát khoảng bao lâu? Thời gian càng dài, hiểu biết của chúng ta càng đầy đủ hơn, khi đàm phán cũng có ưu thế hơn.”
Nàng dừng một chút, sau đó lại nói: “Hơn nữa, trước mắt đối phương vẫn đang ở trong trạng thái lỗ vốn, có thể kéo dài thời gian cũng có lợi cho chúng ta ép giá.”
Ép giá?
Ép giá gì chứ, càng đắt càng tốt!
Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Không cần cố ý kéo dài thời gian, càng nhanh càng tốt.”
“Ngành game này cần phải tranh thủ từng giây từng phút, vì ép giá mà kéo dài thời gian thì không bằng nhanh chóng tập trung vào hoạt động kinh doanh, không cần vì nhỏ mà mất lớn.”
“Vâng.” Trợ lý Tân lại hỏi: “Vậy thì lần thu mua này là thu mua toàn bộ công ty hay là…”
Thu mua công ty cũng chia ra rất nhiều loại, có loại chỉ yêu cầu vỏ bên ngoài, không cần nhân viên; có loại thì chỉ cần IP game của công ty; còn có loại thì sẽ điều chỉnh cơ cấu của công ty, ví dụ như phái một lãnh đạo từ bên trên xuống, xây dựng hệ thống quản lý mới...
Cụ thể là mua thế nào thì còn phải xem Bùi Khiêm nhìn trúng điểm nào của đối phương, như vậy cũng tiện đàm phán giá cả hơn.
Thứ Bùi Khiêm nhìn trúng không phải người của Game Thương Dương, cũng không phải game nào đó của Game Thương Dương, mà là sức thua lỗ mạnh mẽ của Game Thương Dương.
Cho nên Bùi Khiêm nhất định phải mua lại nguyên vẹn Game Thương Dương, vậy mới có thể đảm bảo được nó còn nguyên hình nguyên vị.
Bùi Khiêm trả lời ngay: “Thu mua toàn bộ, cũng không cần thay đổi cơ cấu ban đầu của công ty.”
“Vâng tổng giám đốc Bùi, ta đã hiểu.” Hiểu rõ được ý đồ cơ bản của của lãnh đạo rồi, trợ lý Tần không hỏi nhiều nữa.
Đây cũng không phải lần thu mua đặc biệt hợp lý.
Bởi vì Game Thương Dương hoàn toàn… không có chỗ nào đáng giá để thu mua cả.
Nếu như nhìn trúng nhân tài nào đó, chẳng phải trực tiếp đưa tới Đằng Đạt là được rồi sao?
Nếu như nhìn trúng game nào đó của bọn họ, cũng có thể trực tiếp mua lại, Game Thương Dương bên kia hẳn sẽ rất vui lòng để người khác tiếp quản game của mình.
Nhưng tiếp quản toàn bộ?
Hình như không được hợp lý cho lắm.
Nhưng mà trợ lý Tân cũng không hỏi nhiều, đây là sự chuyên nghiệp trong công việc của nàng, lãnh đạo giao xuống chuyện gì thì cứ nghiêm túc làm là được, không nên mà cũng không cần hỏi nhiều.