Hắn phải tìm cách tách biệt khái niệm giữa bộ phận kinh doanh và bộ phận chăm sóc khách hàng ra mới được.
Cái chính là tạo cho bộ phận kinh doanh một phương thức chủ động liên hệ với khách hàng, không thể cấm hoàn toàn, trong trường hợp đó nó mới không thực sự trở thành bộ phận chăm sóc khách hàng.
Tất nhiên, phương pháp này không được gọi điện thoại, phát tờ rơi… bởi vì nó quá rủi ro mà chi phí lại rất thấp.
Hiện nay việc rò rỉ thông tin cá nhân trên Internet quá nghiêm trọng, ngươi có thể mua rất nhiều số điện thoại của khách hàng mục tiêu chỉ với một ít tiền và gọi cho từng người một để quấy rối, việc thêm thông tin liên hệ và xúc tiến bán hàng về cơ bản là vấn đề hầu như không tốn phí, chỉ cần ngươi dồn nhân lực và gọi đủ số lượng thì kiểu gì cũng có thể lôi kéo được một vài khách hàng.
Phương thức phát tờ rơi và các hình thức khuyến mãi khác cũng tương tự như vậy, chỉ cần số lượng nhân viên bán hàng dồn lại thì sẽ luôn có hiệu quả nhất định.
Tất nhiên, nếu toàn bộ bộ phận kinh doanh được duy trì với số lượng nhân viên tương đối ít, chẳng hạn như tổng cộng chỉ có hơn chục người, thì dù ngươi có gọi điện và phát tờ rơi bao nhiêu lần thì hiệu quả cũng sẽ rất nhỏ.
Nhưng vấn đề là, mục đích thành lập bộ phận kinh doanh này của Bùi Khiêm là để tiêu nhiều tiền hơn, nếu chỉ có mười mấy nhân viên, cho dù chi trả đầy đủ tất cả các loại phúc lợi thì hắn có thể tiêu bao nhiêu tiền đây?
Bởi vậy, hắn phải tìm một con đường có hệ số an toàn tương đối cao, tốn nhiều tiền nhưng hiệu quả kém, sau đó mới có thể yên tâm tuyển dụng nhiều người hơn, tiêu nhiều tiền hơn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Bùi Khiêm nhanh chóng nghĩ ra cách hay có thể tiêu nhiều tiền hơn.
“Đương nhiên ta đã nghĩ tới điều này rồi.”
“Sau khi ngươi hoàn thành công tác chuẩn bị, ta sẽ cấp vốn cho ngươi để mở cửa hàng. Khi đó, mọi công việc bán hàng của ngươi sẽ được thực hiện tại cửa hàng. Ngươi không cần phải gọi điện thoại hay phát tờ rơi để liên hệ với khách hàng, ngươi chỉ cần ở trong cửa hàng đợi khách hàng tìm đến ngươi là được.”
“Còn khu làm việc tại Thần Hoa Hào Cảnh sẽ là văn phòng chính của ngươi, các nhân viên cốt lõi sẽ làm việc ở đây, những nhân viên bán hàng khác sẽ làm việc tại cửa hàng.”
Đây chính là biện pháp Bùi Khiêm nghĩ ra, trong trường hợp không giải quyết được vấn đề, tốt nhất là mở một cửa hàng thực thể!
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc mở một cửa hàng thực thể là cách tốn kém nhất trong số nhiều phương pháp.
Bởi vì có một cửa hàng thực thể đồng nghĩa với việc sẽ phát sinh nhiều chi phí khác nhau như tiền thuê nhà, tiền điện nước.
Như việc bán hàng qua điện thoại, chi phí cần thiết rất thấp, tìm một khu vực văn phòng xa xôi, thiết lập các máy chủ dày đặc, mỗi người có một điện thoại và một máy tính, sau đó trả mức lương cơ bản để họ liên tục thực hiện các cuộc gọi.
Nhưng nếu có cửa hàng thực thể đồng nghĩa với việc sẽ phát sinh nhiều loại chi phí như tiền thuê nhà, tiền điện nước, hơn nữa để có hình ảnh công ty, nhân viên phải mặc đồng phục và phải trang trí cửa, sẽ tốn rất nhiều chi phí.
Đương nhiên, Bùi Khiêm cũng có một số trải nghiệm rất tệ khi mở cửa hàng thực thể.
Chẳng hạn như quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish, Thác Quản Fitness.
Thế nhưng nhìn chung, sản nghiệp thực thể kiếm được tiền, nhưng cũng có thể tiếp tục tiêu tiền bằng cách mở thêm cửa hàng, rủi ro cũng nằm trong tầm kiểm soát.
Huống chi chung cư Sloth và Nghịch Phong Logistics vẫn còn đang trong tình trạng thua lỗ, sợ cái gì?
Bởi vậy, Bùi Khiêm cảm thấy lần này hắn lên kế hoạch chi tiết và sắp xếp cẩn thận, hơn nữa còn có Điền Mặc làm người phụ trách toàn bộ bộ phận kinh doanh, hẳn là nắm chắc.
Điền Mặc nghe hắn nói sẽ mở cửa hàng thì khẽ gật đầu, nghĩ thầm cuối cùng cũng bình thường một chút.
Nếu đúng là toàn bộ nhân viên phòng kinh doanh đều tập trung ở đây, không gọi điện thoại, không phát tờ rơi thì ai tìm được khách hàng khác đến văn phòng cơ chứ?
Có cửa hàng thì ít nhất khách cũng tìm được chỗ, tương đối hợp lý.
Hơn nữa, cửa hàng cũng có thể coi là biểu tượng của thực lực.
Các công ty môi giới lớn như tập đoàn Household đều có cửa hàng trải rộng khắp các thành phố, mỗi một cửa hàng đều thầu một khu vực xung quanh, điều này gips bọn họ dễ dàng hiểu được tình hình trong toàn khu vực và đưa ra các chiến lược khác nhau cho các tình huống khác nhau ở từng thành phố và khu vực.
Tổng giám đốc Bùi không nói hắn sẽ mở cửa hàng như thế nào, cho nên Điền Mặc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng có khả năng nó sẽ giống với cửa hàng của tập đoàn Household.
Bùi Khiêm tính toán lại, thật ra mở một cửa hàng vẫn phải cần một khoảng thời gian để thực hiện công tác chuẩn bị, chẳng hạn như lựa chọn mặt bằng, trang trí, cấu trúc cụ thể bên trong, trang phục và phương thức đào tạo nhân viên bán hàng đều rất quan trọng.
Mà việc để Điền Mặc chịu trách nhiệm cho những công việc chuẩn bị này chắc chắn là không khả thi, phải sắp xếp một số chuyên gia mới được.
Điều đó không có nghĩa là những sự chuẩn bị này phải được thực hiện hoàn hảo, nguyên nhân chính là Điền Mặc không hiểu gì và chuẩn bị quá chậm, đến lúc kết toán mà bộ phận kinh doanh vẫn chưa được thành lập, điều này sẽ làm chậm trễ rất nhiều thứ.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm nói với Điền Mặc: “Được rồi, ngày hôm nay kết thúc ở đây.”
“Ta nói cho ngươi một số quy tắc cơ bản của bộ phận kinh doanh, sau khi trở về, ngươi phải học thuộc nguyên văn những quy tắc này, sau này luôn ghi nhớ chúng trong đầu, tuyệt đối không thể vi phạm.”
“Ta sẽ sắp xếp để người khác tiến hành chuẩn bị sơ bộ, khi nào chuẩn bị xong sẽ thông báo cho ngươi.”
Điền Mặc sửng sốt: “Hả... còn công việc khác thì sao?”
“Công việc khác? Hết rồi.” Bùi Khiêm lắc đầu, “Trước mắt, toàn bộ công việc của ngươi là ghi nhớ những nội dung này, lần sau gặp mặt ta sẽ kiểm tra, ngươi phải học thuộc đó.”