Trong phòng họp chỉ còn lại ba người là Bùi Khiêm, Lâm Thường và Lâm Vãn, chuẩn bị bắt đầu nói vào chuyện chính.
Lâm Thường rót nước trà: “Hiện tại không có người ngoài, chúng ta thoải mái nói chuyện đi.”
“Thực ra lần này cũng l xác định ba việc, thứ nhất là đặt cho công ty này, hay nói cách khác phòng làm việc, một cái tên hay. Thứ hai là làm theo lời tổng giám đốc Bùi đã nói trước đó, quyết định phương hướng chung của dự án nghiên cứu phát triển game đầu tiên. Thứ ba là xác định mức đầu tư đại khái theo tình hình của dự án này.”
“Ta không giỏi việc đặt tên, hai người các ngươi quyết định đi.”
Lâm Thường uống trà, giống như một người ngoài cuộc.
Thực ra hắn cũng không để ý việc này lắm, bởi vì bộ phận game này vốn đã không có ý định kiếm tiền, tất cả đều là để cho Lâm Vãn rèn luyện.
Lúc trước khi Lâm Thường vừa mới trở về, lão gia tử cũng không trực tiếp cho hắn tiếp nhận sản nghiệp giải trí Thần Hoa, mà cho hắn một chút tiền để rèn luyện trước. Đối với Thần Hoa mà nói, đại gia đại nghiệp cũng không thiếu vài đồng tiền này, Lâm Vãn có mất tất cả cũng không thành vấn đề.
Lâm Vãn trầm mặc chốc lát: “Ta cũng không biết đặt tên...”
Bùi Khiêm khe khẽ thở dài, được rồi, xem ra thiên tài đặt tên như hắn lại phải đích thân ra tay thôi.
Sau khi cân nhắc một lúc, hắn nói: “Ta cảm thấy đặt tên là ‘phòng làm việc Trì Hành’ cũng khá ổn.”
Lâm Thường vừa uống vừa tỉ mỉ thưởng thức trà.
“Phòng làm việc Trì Hành, Trì Hành...”
“Chậm chạp tiến lên, ngụ ý phòng làm việc này sẽ tiến lên từng bước một, có thể đi chậm, nhưng bước đi phải vững chắc, không thể chỉ vì cái trước mắt, không thể chỉ vì vọng tưởng một bước lên trời, phải làm đến nơi đến chốn, không được nóng vội.”
“Được đó, ngụ ý rất hay!”
“A Vãn, đây cũng là mong ước của tổng giám đốc Bùi dành cho ngươi, ngươi cũng phải bớt nóng vội, làm việc đến nơi đến chốn.”
Lâm Vãn gật đầu: “Được, ta hiểu rồi!”
Bùi Khiêm yên lặng mà nhấp ngụm trà, cười không nói.
Thực ra “Trì Hành” là hay nói cách khác là “đi chậm”, cũng có nghĩa là hy vọng Lâm Vãn nhanh chóng rời đi, chẳng qua nó có vẻ hơi mơ hồ và không nói thẳng thừng ra thôi.
Cho nên việc Lâm Vãn với Lâm Thường hiểu như thế nào hoàn toàn không liên quan gì tới Bùi Khiêm.
Lâm Thường tiếp tục nói: “Tốt, tên của phòng làm việc đã được quyết định là phòng làm việc Trì Hành.”
“Bước tiếp theo chính là dự án đầu tiên của phòng làm việc Trì Hành sẽ phải làm đề tài gì.”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi nói trước đó đã có ý định nhỉ?”
Bùi Khiêm cũng không gấp gáp chút nào, hắn nhấp một ngụm trà nước sau đó nói: “Ta quả thực đã có một số ý tưởng, có điều trước đó vẫn hy vọng có thể nghe được ý kiến của hai người.”
“Ta nghĩ như vậy: tuy rằng A Vãn ở đã có một chút kinh nghiệm thành công tại Game Thương Dương, nhưng dù sao môi trường cũng đã thay đổi, thay đổi, đồng nghiệp cũng đã thay đổi, nhóm nghiên cứu và phát triển đều mới còn cần rèn luyện nhiều, nếu như vừa mới thành lập đã khiêu chiến một dự án độ khó cao thì xác suất thất bại khá lớn.”
“Vấn đề tiền bạc chỉ là thứ yếu, còn lý do chính là nó làm mất lòng tin.”
“Bởi vậy ta cảm thấy, tốt hơn hết là chọn một số dự án thành công đã được thực hiện trước đó, tiếp tục từ những dự án này, tạo một game tương tự có sự sáng tạo nhỏ.”
“Dự án này chủ yếu là để rèn luyện, rèn luyện đội ngũ được rồi, tiếp nhận một số dự án khó hơn cũng không muộn. “
“A Vãn, ngươi cảm thấy sao?”
Lâm Vãn suy nghĩ một lúc: “Ừm, ta cũng đồng ý.”
“Dù sao lần này tổng giám đốc Bùi cũng góp một nửa số vốn, hơn nữa trong quá trình phát triển dự án, có lẽ bên phía ta còn phải làm phiền các đồng nghiệp bên Game Thương Dương giúp đỡ nhiều hơn…”
“Nếu như dự án thất bại, tuy đội ngũ được rèn luyện, nhưng sự cố gắng của mọi người sẽ như nước chảy về biển đông, trong lòng ta sẽ vô cùng khó chịu.”
“Bởi vậy, ta cảm thấy vẫn nên đi từ dễ đến khó, có thể cân nhắc làm một game mobile để luyện tay trước, tiện thể rèn luyện với đội ngũ, sau khi dự án này thành công, ngươi có thể cân nhắc tới những mục tiêu lâu dài hơn.”
“Điều này cũng phù hợp với kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi về ‘phòng làm việc Trì Hành’, dù sao thì ‘Trì Hành’ cũng là đi chậm rãi từng bước từng bước một, không thể một phát ăn ngay được.”
Lông mày Bùi Khiêm hơi nhíu lại.
Trì Hành không hề có nghĩa như vậy, các ngươi có thể đừng có đổ hết lên đầu ta!
Nếu thật sự làm theo ý tưởng của hai anh em nhà này, sản xuất một tựa game mobile trước, sau đó đưa lên app store của Thần Hoa, liệu rằng dự án này còn khả năng thua lỗ không?
Tuyệt đối không được!
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Không thể giải thích ‘Trì Hành’ như vậy được.”
“Người ta có câu: Có thể mạnh dạn đưa ra giả thiết, nhưng phải kiểm chứng cẩn thận. Khi đặt mục tiêu nhất định phải có tầm nhìn dài hạn, quả thực phải bước đi từng bước, nhưng nếu như chỉ lo dưới chân, không có tầm nhìn xa thì ngươi sẽ đi một con đường rất vòng vèo.”
“Ngươi đã có đủ kinh nghiệm phát triển game mobile rồi, giờ làm thêm mấy tựa game mobile mà ngươi đã từng làm rất nhiều trước đây thì cũng đâu mang lại lợi ích gì?”
“Có can đảm đột phá, mới có thể có tiến bộ.”
“Ngươi suy nghĩ thật kỹ, trong tất cả các dự án thành công trước đây, dự án nào thành công nhờ ‘tìm kiếm sự ổn định’ không?”
Lâm Vãn sửng sốt, trên gương mặt lập tức hiện lên biểm cảm hơi xấu hổ.
Nghĩ theo hướng đó, quả thực những gì tổng giám đốc Bùi cũng rất có lý.
Tất cả các dự án thành công trước đây đều không dựa vào việc “tìm kiếm sự ổn định” để thành công.
Trên thực tế, dù là là Game Đằng Đạt hay là Game Thương Dương, mỗi một tựa game mà họ tạo ra đều đi ngược lại với mọi người và chấp nhận rủi ro lớn, thế nhưng lần nào cũng thành công rực rỡ.