Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1942 - Chương 1942. Thiết Kế Tay Cầm Vr (2)

Chương 1942. Thiết kế tay cầm VR (2)
Chương 1942. Thiết kế tay cầm VR (2)

“Hiện tại tay cầm có hai loại. Một loạt tương đối đơn giản, một tay, không có cần điều khiển, chỉ có một trackpad đơn giản, một, hai phím ấn và một nút khởi động; một loại khác phức tạp hơn một chút, hai tay, có hai cần điều khiển, vị trí ngón cái có bốn phím ấn, vị trí ngón trỏ có nút khởi động.”

“Loại thứ nhất quá đơn giản, tính riêng việc nghiên cứu và phát triển cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nếu kinh phí của chúng ta đầy đủ, chắc chắn là làm loại thứ hai.”

“Nhưng chức năng của loại thứ hai đã rất hoàn thiện. Các ngón tay đều có nút, tương đối phù hợp với thiết kế chức năng cơ thể người. Chúng ta cũng không cần miễn cưỡng sửa thiết kế cho khác, cùng lắm là thay đổi tạo hình thôi.”

“Vì vậy ta cảm thấy thiết kế lại một lần nữa... có ý nghĩa không lớn.”

Lâm Vãn suy nghĩ: “Nếu chúng ta thêm chút chức năng thì sao?”

Lão Tống lắc đầu: “Không có gì để thêm. Hai ngón tay cái để ấn cần điều khiển và bốn phím chính diện, ngón trỏ ấn nút khởi động, đã đầy đủ thì còn thêm chức năng thế nào?”

Hiện trường lâm vào im lặng ngắn ngủi. Rõ ràng là mọi người đều không nghĩ ra biện pháp hay để tiêu khoản tiền này.

 

Lâm Vãn ra hiệu bằng tay: “Ba ngón tay còn lại đâu?”

 

Lão Tống vẫn lắc đầu: “Ba ngón tay còn lại đang cầm tay cầm rồi, nếu không tay cầm sẽ bị rơi. Với lại, mức độ khéo léo của ba ngón tay kia kém xa ngón cái và ngón trỏ, dù để người chơi ấn, họ cũng chưa chắc có thể quen với nó.”

 

Diệp Chi Chu cẩn thận suy nghĩ: “Chưa chắc. Chỉ cần chúng ta buộc một cái dây đeo cố định cho tay cầm để giữ nó trên tay, thế thì ba ngón tay còn lại không phải cầm giữ suốt. Ba ngón tay còn lại sẽ ấn phím, có thể mô phỏng động tác cầm nắm của ngón tay mà.”

 

“Bằng cách này, tay cầm có thể phân biệt các chuyển động tinh tế của ngón tay và khi mô phỏng các động tác như bắn tên, câu cá, bắn súng, gank… thì sẽ mang lại hiệu quả khác nhau.”

 

Lão Tống ngẫm nghĩ: “Hả? Cách này không tồi, có thể thử xem. Nhưng trước đó chúng ta chưa từng làm cái này, chưa chắc sẽ đủ tiền đâu...”

 

Lâm Vãn lập tức nói: “Không sao, ngươi cứ tiêu xài thoải mái, nếu tiền không đủ ta sẽ nghĩ cách khác.”

 

Diệp Chi Chu cũng mỉm cười, đứng trước mặt tập đoàn Đằng Đạt và tập đoàn Thần Hoa mà bảo không đủ tiền à?

 

Tiền chỉ có tiêu không biết khi nào mới hết thôi, chứ không bao giờ không đủ cả.

 

Lâm Vãn nói tiếp: “Được, chuyện tay cầm cứ quyết định vậy đi, tăng thêm nút bấm cho mỗi ngón tay, như thế thì nội dung game của chúng ta có thể phát huy hơn nhờ tay cầm này.”

 

“Bên mảng game có ý kiến gì không?”

 

Diệp Chi Chu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi đã đưa ra giới hạn là game casual, phong cách hoạt hình. Ta nghĩ ưu điểm của việc này là làm cho hiệu ứng raster hoá của kính VR không quá rõ ràng, thoạt nhìn chất lượng hình ảnh sẽ tốt hơn và sẽ không tạo cho người chơi quá nhiều áp lực tâm lý.”

 

“Vì cảm giác đắm chìm vào VR quá mạnh nên nếu là game đấu súng hay game kinh dị thì có thể rất nhiều người sẽ không chơi được vì sợ hãi. Nhưng nếu đó là loại game thư giãn thì sẽ không có những vấn đề này và sẽ dễ gắn bó hơn.”

 

“Vấn đề mấu chốt hiện nay là làm một game casual, chúng ta nhất định phải làm cho lối chơi thật phong phú...”

 

Hai người ngươi một câu ta một câu, Lâm Vãn liên tục ghi chép vào sổ, trình bày ra rất nhiều chi tiết.

 

Giám đốc kế hoạch Thái Gia Đống quả thực hơi choáng ngợp, hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của hai người.

 

Chỉ với mấy quy định đơn giản đó thật sự phân tích ra được nhiều thứ vậy sao?

 

Thần kỳ quá, rốt cuộc sao có thể làm được vậy?

 

Trước đây, Thái Gia Đống cũng từng làm việc trong các dự án rồi, nhưng lúc thiết kế hắn luôn căn cứ vào một số quy ước để hình thành cách chơi. Tuy mọi người cũng có giai đoạn động não nhưng về cơ bản là nhiều lần vướng mắc ở một vài lối chơi nhỏ nhặt không đáng kể.

 

Nói một cách phổ thông, điều đó có nghĩa là lõi bên trong không thay đổi, thay vào đó chỉ có bao bì thay đổi nhiều lần mà thôi.

 

Vì làm game nạp tiền nên lối chơi sẽ tương tự nhau, nếu thay đổi bất kỳ tính năng nào cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận, vì thế không thể chỉnh sửa lung tung được.

 

Nhưng rõ là văn phòng Trì Hành lại khác hẳn, có vẻ như Lâm Vãn và Diệp Chi Chu suy xét về hình thái của một game bắt đầu từ con số không tròn trĩnh.

 

Ở những công ty game khác, hình dạng chung của game sẽ được xác định trước, sau đó họ sẽ họp thảo luận về một số chi tiết cụ thể; trong khi bên văn phòng Trì Hành lại thông qua vài chi tiết rồi đẩy ngược tạo thành hình thức cuối cùng của game.

 

Điều này khiến Thái Gia Đống cảm thấy rất kỳ diệu. Hắn vừa nghiêm túc lắng nghe vừa nhanh chóng ghi lại chi tiết nội dung thảo luận của cuộc họp lần này.

 

Lâm Vãn sắp xếp sơ lại kết quả thảo luận rồi nói: “Vậy đi, game này quyết định xong.”

 

“Chúng ta cần làm một game VR bao gồm lối chơi thư giãn, lối chơi mô phỏng kinh doanh và lối chơi sandbox.”

 

“Người chơi được sinh ra trên một hòn đảo biệt lập và mục tiêu của game là cải tạo toàn bộ đảo hoang thành thiên đường của riêng họ. Trên đảo hoang, người chơi có thể canh tác đất đai, làm ruộng, săn bắn, câu cá, trồng cây, trồng hoa, xây nhà vân vân.”

 

“Những lối chơi này phải do người chơi tự tay hoàn thành, chẳng hạn như đi săn, người chơi cần sử dụng tay cầm để mô phỏng hành động lắp tên giương cung hoặc bắn súng; lúc câu cá yêu cầu người chơi ném cần câu bằng tay, kéo cần và đích thân bắt cá ném vào xô vân vân.”

 

“Đương nhiên, sau khi người chơi cảm thấy mệt mỏi, chúng ta cũng cho phép người chơi thông qua hoàn thành nhiệm vụ nhận được những con robot đặc biệt giúp chăm sóc ruộng đồng hoặc vườn hoa, để người chơi không cần phải tiếp tục thực hiện những thao tác lặp đi lặp lại đó nữa.”

 

“Ở chế độ thông thường, người chơi là góc nhìn thứ nhất và phải tự thực hiện mọi hoạt động trên đảo.”

 

Hết chương 1942.
Bình Luận (0)
Comment