Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hắn vẫn thích trường hợp sau hơn.
Hắn đi bộ vào văn phòng của bộ phận quảng cáo và tiếp thị.
Mỗi nhân viên của bộ phận quảng cáo và tiếp thị đều đang lười biếng, giả vờ bận rộn, có người chơi game, có người xem phim, trông có vẻ khá nhàn hạ.
Hầu hết bọn họ đều vô cùng tập trung, vì thế bọn họ hoàn toàn không chú ý tới tổng giám đốc Bùi đã đến. Cho dù có để ý, bọn họ cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào, hoàn toàn không có bất kỳ vẻ xấu hổ nào vì mình đang chơi game.
Bùi Khiêm rất vừa lòng với điều này và liên tục gật đầu.
Chỉ là khi nhìn thấy Mạnh Sướng không có mặt ở bàn làm việc, Bùi Khiêm lập tức giận sôi máu.
Tên Mạnh Sướng này làm hỏng việc xong thì chơi trò biến mất!
Thật nực cười!
Trước kia Bùi Khiêm tin tưởng Mạnh Sướng đến mức nào, giao cho hắn toàn quyền phụ trách việc tuyên truyền “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn”, thậm chí còn không hỏi đến quá nhiều. Mạnh Sướng cũng vỗ ngực bảo đảm rằng nhất định không có vấn đề.
Kết quả thì sao?
“Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” không chỉ không bom xịt, mà còn nổi tiếng, mà người chịu trách nhiệm hàng đầu Mạnh Sướng dứt khoát giả chết, thậm chí còn không đi làm!
Bùi Khiêm không nói nên lời. Hắn rất muốn gọi điện thoại ngay bảo hắn tới để trực tiếp mắng một trận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy sắp đến cuối tháng, sớm muộn gì Mạnh Sướng cũng phải đến văn phòng của mình để kiểm tra tiền hoa hồng tháng này, đến lúc đó hắn mắng cũng chưa muộn. Hắn không nên nóng nảy nhất thời, có vẻ bản thân rất thiếu kiên nhẫn.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm tạm thời nén lửa giận của mình xuống và nhìn về bàn làm việc của Điều Mặc.
Hắn chỉ thấy Điều Mặc đang ngồi đờ đẫn ở bàn làm việc, có vẻ chán muốn chết.
Sau một hồi đờ đẫn, hắn lôi sổ tay ra và đọc thuộc lòng “nguyên tắc của bộ phận kinh doanh” mà tổng giám đốc Bùi dặn dò hắn hết lần này đến lần khác, rồi lại rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Rõ ràng là hắn đã nhớ kỹ, nhưng đọc thuộc lòng xong thì không có việc gì để làm, đành phải ngẩn ngơ.
Bùi Khiêm đi tới bàn làm việc của hắn, ho nhẹ hai tiếng: “Thế nào, nhớ kỹ nguyên tắc chưa?”
Điền Mặc thấy tổng giám đốc Bùi đến thì khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng của nhân viên. Hắn lập tức đứng dậy: “Ta đã nhớ kỹ! Tổng giám đốc Bùi, ta sẽ đọc thuộc lòng lại cho ngươi nghe...”
Bùi Khiêm lập tức giơ tay ý bảo hắn dừng lại: “Không cần, ta tin tưởng ngươi.”
Điền Mặc: “...”
Hắn đã học thuộc lòng toàn bộ nội dung, chỉ chờ biểu hiện tốt một phen trước mặt tổng giám đốc Bùi, kết quả là hắn lại hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện, điều này rất xấu hổ.
Bùi Khiêm vẫy tay với hắn: “Nếu đã nhớ kỹ, vậy đi theo ta, ngươi có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo.”
...
Sau khi rời Thần Hoa Hào Cảnh, tài xế tiểu Tôn lái xe chở hai người đến một trung tâm thương mại gần đó.
Điền Mặc hơi bối rồi đi theo tổng giám đốc Bùi. Hai người đi thang máy lên thẳng tầng năm của trung tâm thương mại.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, tất cả đều là các loại cửa hàng sản phẩm công nghệ, có cửa hàng kinh doanh của nhiều hãng điện thoại di động, cũng có cửa hàng kinh doanh của các hãng máy tính, máy chiếu, TV, loa đài.
Trong đó có một cửa hàng khóa cửa, trông có vẻ vẫn chưa buôn bán.
Bùi Khiêm dẫn thẳng Điền Mặc đến cửa, móc chìa khóa trong túi ra để mở cửa, rồi đưa chìa khóa cho Điền Mặc.
Điền Mặc hơi sửng sốt: “Tổng giám đốc Bùi, đây...”
Bùi Khiêm cười: “Sau này ngươi buôn bán ở chỗ này, cứ luyện tập trước. Sau khi ngươi luyện tập giỏi rồi, còn có sân khấu càng lớn chờ ngươi phát huy!”
Điền Mặc ngẩng đầu lên nhìn, lúc này hắn mới nhận ra rằng tuy tên nhãn hiệu không được viết cụ thể lên biển hiệu trước cửa của cửa hàng, nhưng lại có logo của tập đoàn Đằng Đạt và khoa học kỹ thuật Âu Đồ.
Nhìn vào bên trong, bề mặt của cửa hàng được chia làm hai phần: bên ngoài là một sảnh nhỏ, cửa sổ kính sát đất trong suốt đón ánh sáng rất tốt, một bên là các hộp pha lê trong suốt trưng bày các sản phẩm liên quan đến Đằng Đạt, ví dụ như máy nâng thông minh hoàn toàn tự động, điện thoại di động OTTO, đĩa CD game, mô hình game, vân vân; bên còn lại có sô pha, TV lớn, máy nâng thông minh hoàn toàn tự động, trông có vẻ là nơi để khách hàng nghỉ ngơi và dùng thử.
Ngoại trừ sảnh nhỏ, bên trong còn một phần không gian khác, ánh sáng tương đối kém, tổng cộng có sáu chiếc TV nhỏ và sáu sô pha đơn, mỗi bên trái phải ba chiếc, chắc là khu chơi thử game.
Đây là nơi Bùi Khiêm sắp xếp cho Điền Mặc “luyện tập”.
Bùi Khiêm đã sắp xếp Lương Khinh Phàm thành lập một cửa hàng trải nghiệm lớn, nhưng hắn chắc chắn không thể lựa chọn địa điểm và trang trí xong một cửa hàng lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Hơn nữa Bùi Khiêm cũng suy xét đến khả năng xảy ra vấn đề nếu để một người mới như Điền Mặc quản lý một cửa hàng trải nghiệm rộng mấy nghìn mét vuông và có thể có vài tầng.
Nhỡ kỹ xảo khuyên lui khách hàng của Điền Mặc không thuần thục, đến lúc đó một lượng lớn khách hàng ùa vào, tất cả các loại sản phẩm đều bán được quá nhiều thì làm sao bây giờ?
Trong khoảng thời gian trang trí cửa hàng trải nghiệm lớn, Bùi Khiêm quyết định thuê một mặt bằng cửa hàng nhỏ trong trung tâm thương mại gần đó, bên trong trưng bày một ít sản phẩm của Đằng Đạt để Điền Mặc luyện tập kỹ xảo khuyên lui khách hàng.
“Từ nay về sau, chỗ này thuộc quyền quản lý của ngươi. Khi khách hàng đến, ngươi biết nên làm gì không?” Bùi Khiêm hỏi.
Điền Mặc lập tức gật đầu: “Ta đã rõ!”
“Tốt, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi.” Bùi Khiêm tùy tay lấy một chiếc điện thoại di động OTTO E1 ở bên cạnh, “Bây giờ, ta muốn chiếc điện thoại di động này. Ngươi phải nói câu gì?”
Điền Mặc hơi ngập ngừng: “Ờm... Ta nên nói đúng sự thật về các tham số của chiếc điện thoại di động này, nói một ít ưu điểm và khuyết điểm, không thể cố ý hướng dẫn khách hàng mua sắm, để khách hàng tự mình quyết định.”