Bùi Khiêm lắc đầu: “Không, ngươi nên nói trực tiếp cho khách hàng rằng đây là dòng máy cũ từ hơn một năm trước, hoàn toàn không kiến nghị mua sắm. Đối với một món đồ hoàn toàn không kiến nghị mua sắm, ngươi giới thiệu tham số để làm gì?”
Điền Mặc hơi há miệng, tạm thời câm nín không trả lời được.
Một món đồ hoàn toàn không kiến nghị bày lên kệ hàng để làm gì?
Bùi Khiêm lại tùy tay lấy một đĩa CD “Quay Đầu Là Bờ”: “Nếu ta muốn mua game này thì sao?”
Điền Mặc ngẫm nghĩ, nói: “Ừm… Ta sẽ nói đúng sự thật cho khách hàng rằng đây là game hành động có độ khó cao, người bình thường không kiến nghị chơi thử.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu: “Ừ, không tồi, nhưng trừ điều này, ngươi còn phải nói với khách hàng rằng mua phiên bản điện tử trên mạng sẽ thường xuyên có nhiều chương trình giảm giá, sẽ rẻ hơn và càng có lời hơn. Dù muốn mua cũng chắc chắn không được mua ở cửa hàng thực thể.”
“Nếu bản thân khách hàng không có kinh nghiệm chơi game hành động, lại không nghe lời khuyên can và kiên trì muốn mua thì sao?”
Điền Mặc hơi mờ mịt: “Thế thì... bán cho hắn?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Sai. Ngươi nên bảo hắn chơi thử trước một phen ở khu chơi thử bên kia. Đến khi hắn chết đủ nhiều, hắn tự nhiên sẽ từ bỏ.”
Điền Mặc gãi đầu, ánh mắt có ba phần hoang mang, bảy phần mê mang.
Bùi Khiêm khẽ thở dài: “Ta đã nhìn ra, tuy ngươi đã nhớ kỹ tất cả các nguyên tắc, nhưng đều là học thuộc lòng, ngươi không thật sự hiểu rõ, cũng không biết suy luận.”
“Do đó, phải tiếp tục cố gắng!”
Khuôn mặt của Điền Mặc lộ vẻ áy náy: “Vâng...”
Bùi Khiêm ngồi xuống sô pha bên cạnh và nói: “Đúng rồi, ngươi hẳn có thể bắt đầu tuyển dụng vài nhân viên của bộ phận kinh doanh. Một mình ngươi không thể quản lý được một cửa hàng lớn như vậy.”
Điền Mặc lập tức gật đầu: “Vâng, thưa tổng giám đốc Bùi. Ta nên làm thế nào? Đăng công việc lên trang web tuyển dụng sao?”
Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Không không không, nếu đăng công việc lên trang web tuyển dụng, ta để bộ phận nhân sự làm là được, cần bảo ngươi làm gì?”
“Như này, ngươi tìm mấy người bạn học hoặc bạn từ bé, bạn học tiểu học, trung học cơ sở hay trung học phổ thông đều được, nhưng yêu cầu duy nhất là bằng cấp của bọn họ không thể cao hơn ngươi.”
Điền Mặc: “Hả?”
“Không thể cao hơn ta?”
“Nhưng ta mới tốt nghiệp trung học phổ thông...”
Điền Mặc suy nghĩ, hắn không thể nói không có một bạn học nào có bằng cấp thấp hơn hắn, nhưng cũng không có quá nhiều.
Quan trọng là những người này đến đây có thể giúp đỡ được không? Có thể hoàn thành nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi giao cho không?
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng, giải thích: “Tục ngữ nói, anh em ruột đánh giặc, cha con xuất binh ra trận. Nếu tuyển người lạ, ta sợ các ngươi phối hợp không tốt. Ngươi vẫn nên tuyển bạn học cũ, tốt nhất là bạn học có quan hệ tốt hoặc bạn từ bé, càng dễ dàng tạo nên sự đoàn kết hơn.”
“Những người này không thể ưu tú hơn ngươi, bởi vì một bộ phận chỉ có thể có một tư tưởng. Nhỡ ngươi nói đông hắn nói tây, những người khác trong bộ phận nên nghe ai?”
“Vì vậy, ngươi cứ dựa vào tiêu chuẩn này mà tuyển người, tuyển xong thì báo một tiếng cho phía bộ phận nhân sự, trực tiếp nhận việc, không cần trải qua những thủ tục rườm rà.”
Bùi Khiêm không hy vọng nhân viên được tuyển thông minh hơn Điền Mặc, rồi xúi giục Điền Mặc, khiến Điền Mặc lạc lối.
Nếu vậy, hắn chẳng phải cực khổ huấn luyện Điền Mặc cho phí công à?
Trước kia toàn bộ bộ phận tuyển dụng đều thống nhất tuyển dụng. Tuy Bùi Khiêm đã rất cố gắng, nhưng tố chất của người được tuyển vượt qua bài thi viết và phỏng vấn vẫn quá cao.
Vì thế, Bùi Khiêm muốn thử biện pháp “dùng người không khách quan” ở bộ phận kinh doanh để xem kết quả như thế nào.
“Được rồi. Cứ thế trước đã, ngươi vừa quản lý cửa hàng này vừa tìm người, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta.”
“Đúng rồi, ngươi cầm tấm danh thiếp này.”
Điền Mặc duỗi tay nhận danh thiếp và nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi bối rối.
Bùi Khiêm giải thích: “Đây là một nhà tạo mẫu. Hôm nào ngươi hẹn hắn, bảo hắn giúp ngươi trang điểm một chút và phối mấy bộ quần áo. Tất cả chi phí đều báo lại cho công ty. Đừng nghĩ đến việc tiết kiệm, cố gắng tiêu xài là được.”
“Là nhân viên bán hàng, ngươi vẫn phải chú ý đến hình tượng của bản thân một chút.”
“À, một yêu cầu duy nhất là không cần lễ phục, ngươi có thể mặc gì cũng được trừ lễ phục.”
Chiều thứ bảy, ngày 28 tháng 4.
Trung tâm thương mại này vốn là một nơi tương đối hút khách gần đó, hiện giờ cũng là cuối tuần, dòng người đông như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Một người cao khoảng 1m82, dáng người lực lưỡng nhưng mặt mũi lại hơi ngô nghê đứng trước cửa một cửa hàng đồ ngọt trong trung tâm thương mại, vừa đọc tin trên điện thoại di động vừa dáo dác nhìn xung quanh.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình, quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt ngây ngô lập tức hiện lên một nụ cười: “Điền Hắc Khuyển!”
Điền Mặc cười cười: “Đống Tử, cũng phải hơn một năm rồi hai ta chưa gặp nhau.”
Cái người vóc dáng cao to này tên Trang Đống, là bạn học cấp hai của Điền Mặc.
Bạn già gặp nhau, hai người cũng rất hứng khởi.
Trang Đống nhìn Điền Mặc từ đầu đến chân: “Uầy, áo quần trên người ngươi làm sao đây? Kiểu tóc này trông cũng sáng sủa lắm, mới không gặp nhau hơn một năm mà ngươi đã phát tài rồi?”
Điền Mặc làm theo lời tổng giám đốc Bùi, tìm một nhà tạo mẫu tiến hành cải tổ tút tát bản thân một lượt.
Kể cả kiểu tóc, quần áo trên người lẫn phụ kiện, tất cả đã được thay đổi. Hơn nữa chúng đều là thường phục, nhìn không có cảm giác quá nghiêm túc như lễ phục mà trái lại còn làm người ta cảm thấy rất trẻ trung và thời thượng.
Sự biến đổi là quá khủng khiếp, vậy nên Trang Đống chưa thể nhận ra ngay.
Điền Mặc cười: “Chuyện của ta từ từ hẵng nói tiếp. Nhưng ngươi ấy, ta nghe Thiết Trụ kể ngươi bị người ta lừa vào ổ của bọn lừa đảo, hơn hai tháng sau mới được giải cứu ra? Ta còn tự hỏi vì sao thời gian đó ta gửi tin nhắn cho ngươi mà không thấy hồi đáp?”