Trang Đống có chút xấu hổ, gãi đầy: “Ta… Kẻ gạt ta chính là ‘sư phụ’ lúc trước của ta, ta cũng không ngờ tới. Nhưng ngươi yên tâm đi, ở đó ta vẫn ăn uống đầy đủ lắm, chưa bao lâu đã được cứu rồi.”
Điền Mặc không nhiều lời hỏi thêm nữa, vừa dẫn Trang Đống vào trong trung tâm thương mại vừa nói: “Vậy hiện tại ngươi đang làm gì?”
Trang Đống thoáng cười ngây ngô: “Hiện giờ ta không có việc làm, một người chú bảo sẽ đi nhờ xem có thể xí một chân bảo vệ tiểu khu công nghiệp cho ta hay không.”
Điền Mặc lắc đầu: “Bảo vệ thì có ích lợi gì? Chi bằng ngươi theo ta đi.”
Trang Đống vui vẻ đáp: “Thật à? Anh Cẩu phát tài rồi sao? Không thành vấn đề, đều là chân bảo vệ mà, làm bảo vệ cho anh em vẫn tốt hơn! Anh Cẩu cứ tuỳ ý phát cho ta chút tiền lương là được, đương nhiên, bao ăn bao ở luôn thì càng ngon!”
Điền Mặc cười: “Ngươi yên tâm, tuy vấn đề lương lậu không phải do ta quyết nhưng chắc chắn sẽ nhiều hơn ngươi nghĩ! Bản thân ta chưa phất lên đâu, ta gặp được quý nhân thôi!”
“Biết tập đoàn Đằng Đạt không? Ta quen ông chủ tập đoàn Đằng Đạt, công việc này cũng là hắn sắp xếp cho đấy!”
Điền Mặc tự hào ra mặt.
Ông chủ Đằng Đạt là người bình thường sao? Ở Kinh Châu có bao nhiêu người muốn gặp mặt một lần mà chẳng được, còn mình hiện giờ có thể ngày ngày đi báo cáo công việc, đó không phải điều đáng để tự hào hay sao?
Trang Đống nửa tin nửa ngờ: “Thật hay đùa đấy? Đằng Đạt không phải là tập đoàn lớn ư? Ngươi chắc chắn đó là ông chủ Đằng Đạt? Hay là kẻ mượn danh Đằng Đạt để lừa đảo.”
Điền Mặc trợn mắt: “Ta mà đần như ngươi hả? Trong đám chúng ta, ngươi chính là đứa đầu óc ngáo ngơ nhất, thế mà còn dám nhắc nhở ta.”
Trang Đống hơi ngượng ngùng, gãi đầu: “Ha ha, cũng đúng thật.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới trước cửa hàng mà Điền Mặc mới tiếp quản hôm qua.
Điền Mặc móc chìa khóa ra khỏi túi quần, mở cửa, sau đó dẫn Trang Đống vào trong.
“Chính là chỗ này, sau này đây sẽ là cửa hiệu của hai anh em ta!”
“Đỉnh không?”
Điền Mặc rất ra dáng ông chủ, trong lời nói cũng để lộ vẻ kiêu ngạo và tự hào rõ ràng.
Hắn biết tổng giám đốc Bùi bận trăm công nghìn việc, cơ hội đến thăm cửa hàng này đã ít lại càng ít. Vả lại, giữa hắn và tổng giám đốc Bùi cũng không có tầng lớp quản lý, vì vậy trong cửa hàng này, hắn có thể thoả thích hưởng thụ đãi ngộ như thể vua chúa một phương.
Mặc dù doanh thu buôn bán từ cửa hàng không liên quan gì đến thu nhập của hắn nhưng hắn gần như nắm quyền kiểm soát toàn bộ chỗ này, thế nên sẽ có tâm thái của người làm chủ.
Trang Đống nhìn mà đần ra: “Đỉnh thật, cửa hàng có mặt tiền lớn như vậy! Ở trong trung tâm thương mại hoành tráng thế này, tiền thuê cũng phải mấy trăm đồng nhỉ?”
Điền Mặc hạn hán lời: “Hơn trăm? Ngươi nghĩ chỗ này tặng không à?”
“Thôi đi, không trách ngươi được, ngươi không có khái niệm số má gì cả, đại số thi được ba mươi điểm, đừng đứng đây thể hiện hiểu biết nữa.”
“Tóm lại, về sau đây chính là cửa hàng của hai ta. Qua một thời gian ổn định, ta sẽ gọi đám Thiết Trụ tới, chúng ta là huynh đệ tốt có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu!”
Trang Đống hết sức xúc động: “Anh Cẩu, người đầu tiên ngươi nghĩ đến sau khi phát đạt chính là ta? Ta cảm động quá!”
Điền Mặc cảm khái: “Hết cách rồi, ai bảo ngươi là đứa ngốc nhất trong đám anh em của ta, những người khác tạm thời có thể tự tìm việc bằng năng lực của mình, ta thật sự không yên lòng về ngươi.”
“Vả lại…”
Điền Mặc giảm âm lượng: “Ta cũng đang thử thăm dò giới hạn của ông chủ, nếu ngay cả ngươi mà còn tuyển thì các huynh đệ khác hẳn sẽ không thành vấn đề đâu.”
Trang Đống lượn hai vòng trong cửa hàng, rón rén cẩn thận cầm điện thoại trên bàn trưng bày chơi thử: “Đây là điện thoại thật này!”
Điền Mặc: “Luyên thuyên, hàng bán mà còn giả được à?”
Trang Đống nhìn lướt bảng giá trước quầy hàng: “Ghê thật, bán đắt thế này! Quý hơn điện thoại của ta gấp mười lần.”
“Đằng sau vẫn còn rất nhiều hàng chưa được khui nhỉ?”
“Cộng tất cả số hàng này chắc tổng giá trị lên đến mấy triệu mất!”
“Ông chủ tin tưởng ngươi quá rồi! Hắn không sợ ngươi cuỗm hết rồi đi trốn sao!”
Điền Mặc cạn lời: “Chạy cục cớt ấy! Ta bị úng não à, công việc có mức lương hàng ngàn đồng sẵn đó không làm mà muốn đi ăn cơm tù? Hơn nữa ông chủ đã tin tưởng ta đến vậy, nếu ta đục khoét trộm cắp trong chính cửa hàng này thì ta còn là con người hay sao?”
Trang Đống vội nói: “Tất nhiên ta biết ngươi không phải loại người đó, nhưng ông chủ lại chưa chắc hiểu. Ta chỉ cảm thấy ông chủ thật sự rất quyết đoán, trực tiếp giao luôn một cửa hàng to như vậy cho ngươi, người thường hiếm có lòng tin thế này lắm!”
Điền Mặc gật đầu: “Đó là đương nhiên, ông chủ của chúng ta mà là người bình thường sao?”
Trang Đống ngồi lên ghế sa lông, hỏi: “Anh Cẩu, vậy chúng ta khi nào thì bắt đầu công việc?”
Điền Mặc đáp: “Ngươi chớ vội, cứ làm theo tiến trình.”
“Ta đã bàn với stylist rồi, lát nữa sẽ đưa ngươi đi tút tát từ trên xuống dưới, không thể làm ảnh hưởng hình tượng công ty. Yên tâm đi, tất cả phí tổn đều ghi thẳng vào sổ sách để công ty chi trả, ta cũng chưa biết tiêu hết bao nhiêu tiền.”
“Khi về, trước tiên ta sẽ dạy ngươi nguyên tắc của ngành sale.”
“Đợi ngươi nắm vững nguyên tắc, ta sẽ giới thiệu cho ngươi thông số chi tiết của tất cả các mẫu sản phẩm trong cửa hàng chúng ta, ngươi phải ghi nhớ toàn bộ.”
“Trong thời gian đó, ngươi có thể trông tiệm giúp ta, học hỏi cách ta giao tiếp với khách hàng. Tuy hiện giờ ta vẫn chưa đạt tới trình độ giao tiếp với khách hàng mà tổng giám đốc Bùi yêu cầu nhưng ít ra cũng được coi là nhập môn rồi.”
Vừa nghe phải học thuộc sản phẩm, Trang Đống có phần rầu rĩ: “Chuyện này… Anh Cẩu, ngươi không phải không biết trí nhớ ta rất kém. Ngày học cấp hai còn chẳng thuộc nổi mấy bài thơ cổ. Ngươi bắt ta nhớ nhiều thứ như vậy, khó quá đi mất!”