Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1955 - Chương 1955. Nới Lỏng Tiêu Chuẩn (2)

Chương 1955. Nới lỏng tiêu chuẩn (2)
Chương 1955. Nới lỏng tiêu chuẩn (2)

Điền Mặc khẽ gật gù: “Ừ… Đúng nhỉ.”

“Lúc ấy ta cũng ôn hai ngày mới nhớ được từng chữ một, bắt ngươi học thuộc nhiều đồ như vậy đúng là làm khó ngươi.”

“Thế này nhé, ta sẽ báo cáo với tổng giám đốc Bùi để xin chỉ đạo, xem có thể nới lỏng tiêu chuẩn ra một chút hay không, chỉ nhớ sơ sơ là được.”

Trang Đống vui mừng đáp: “Vậy thì tốt quá!”

Sau khi đưa Trang Đống đến chỗ nhà tạo mẫu để “cải tạo”, Điền Mặc lấy điện thoại ra tính gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Bùi, thuật lại ngắn gọn tình hình của Trạng Đống. 

Mặc dù hoàn cảnh của Trang Đống đã hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu tổng giám đốc Bùi đưa ra, nhưng Điền Mặc vẫn cảm thấy có chút chột dạ khi báo cáo CV của hắn lên cho tổng giám đốc Bùi.

Huống hồ chỉ số thông minh của Trang Đống còn khó ghi nhớ nổi các quy tắc, phải xin tổng giám đốc Bùi khai ân, nới lỏng tiêu chuẩn, điều này càng làm Điền Mặc thấp thỏm không yên.

Nhưng lo thì lo, cái gì cần báo cáo đúng sự thật thì vẫn nên trung thực. 

Sau nhiều lần chỉnh sửa, cuối cùng hắn cũng hạ quyết định nhấn nút gửi.

“Tổng giám đốc Bùi, đã tìm được nhân viên đầu tiên rồi,  tên là Trang Đống, hắn là bạn học cấp hai của ta, cũng là anh em cực kì thân với ta. Đây là ảnh và kinh nghiệm làm việc của hắn…”

“Tổng giám đốc Bùi yên tâm, tuy Trang Đống này không quá thông minh nhưng chắc chắn là người tốt, rất đáng tin! Vấn đề duy nhất là trí nhớ hắn không tốt lắm. Chuyện quy chuẩn của ngành sale, liệu có thể nới lỏng một chút không? Cho phép hắn chỉ nhớ đại khái là được?”

Gửi tin nhắn xong, Điền Mặc có chút hồi hộp, sợ tổng giám đốc Bùi sẽ thẳng thừng từ chối.

Song, chưa quá hai phút, tổng giám đốc Bùi đã hồi âm.

“Được!”

“Có câu nói rằng, không thể bám vào định kiến mà gạt bỏ mất nhân tài. Tiêu chuẩn tuyển dụng ngành sale trước nay không phải là rập khuôn cứng nhắc, học thuộc lòng không thể đại diện cho năng lực thực sự!”

“Nếu người này đã hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn, lại còn là anh em tốt của ngươi, vậy chắc chắn không có vấn đề gì. Những nhân viên đó ngươi thấy được là được, ta rất yên tâm về cách làm việc của ngươi.”

Đọc xong lời hồi đáp đầy ấm áp của tổng giám đốc Bùi, Điền Mặc thực sự rất cảm động.

“Ta có tài đức gì mà có thể làm tổng giám đốc Bùi tin tưởng nhường này!”

“Nhất định phải làm việc thật tốt, báo đáp ơn tri ngộ tổng giám đốc Bùi dành cho hai anh em ta!”

Điền Mặc không biết tổng giám đốc Bùi lúc này đang mừng thầm.

“Tay Điền Mặc này được đấy, phát huy vượt xa tưởng tượng, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!”

“Bảo tìm người nào kém hơn hắn, nhanh như vậy mà hắn đã kiếm luôn một huynh đệ học chung cấp hai cho ta xem, thậm chí còn không học nổi mấy cái quy tắc? Lại còn xin ta nới lỏng tiêu chuẩn nữa?” 

“Tìm đâu ra đám nhân tài thế này! Thật là tuyệt vời!”

Điền Mặc gửi ảnh của Trang Đống sang, Bùi Khiêm đã xem qua. Người này cường tráng, mặt vuông, thoạt nhìn rất ngố, không hiểu sao lại khiến người ta liên tưởng đến lão Mã.

Song, quan trọng là lão Mã tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học danh giá, chỉ số IQ dù có sút giảm tụt quần cũng không nát vậy được. 

Nếu chỉ xét trình độ học vấn thì lão Mã hoàn toàn vượt xa người anh em kia!

Nhân viên đầu tiên Điền Mặc tuyển đã thế này, vậy về sau còn lệch đi đâu được?

Nhất định người sau sẽ “ưu tú” hơn cả người trước!

Hiện tại sự phát triển của bộ phận kinh doanh đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của Bùi Khiêm, thậm chí hắn cũng rất khó dự đoán sau này đám Điền Mặc sẽ biến bộ phận kinh doanh của Đằng Đạt thành cái dạng gì.

Chẳng hiểu sao lại có chút mong đợi!

Giữa trưa, sau khi Điền Mặc và Trang Đống thay quần áo xong, hai người dùng bữa ở trong trung tâm thương mại, rồi mới quay lại cửa hàng.

Để ăn mừng, Điền Mặc còn cố ý mời Trang Đống ăn một bữa buffet thịt nướng, hai người ăn uống hăng say, tâm trạng rất tốt.

Qua sự hóa trang tài tình của nhà tạo mẫu, cuối cùng nhìn Trang Đống cũng ra dáng một con người.

Tất nhiên, không thể thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, dù sao thì khí chất của mỗi người là bẩm sinh, chỉ một thao tác đơn giản cũng không dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều được, nhà tạo mẫu sẽ không phí nhiều thời gian đi thay đổi thân hình nhỏ bé này.

Chỉ riêng phần ăn mặc thôi đã làm cho Trang Đống không còn là tên nhóc ngây ngô nữa, tổng thể con người đã tiến lên một bước.

Sau khi hai người ăn trưa xong thì quay về cửa hàng, lúc này mới bắt đầu buôn bán.

Dù cho hôm nay là thứ bảy, lượng người đi đến trung tâm thương mại rất đông, nhưng vị trí của hàng không được tính là khu vực vàng, lại thêm tấm biển hiệu quá đơn giản, cho nên tạm thời chưa thu hút được vị khách nào tới.

Ban đầu Điền Mặc còn bày sẵn dáng vẻ nghiêm chỉnh, luôn sẵn sàng, nhưng rất nhanh đã ỉu xìu.

Thật ra cũng có vài vị khách đi ngang qua cửa, nhưng chỉ nhìn lướt qua cửa hàng một lượt rồi đi luôn, dường như không cảm thấy hứng thú.

Điền Mặc có hơi chán nản.

Hắn suy nghĩ một hồi, trước mắt cứ viết quy định vào quyển sổ nhỏ đưa cho Trang Đống xem, để hắn từ từ học thuộc.

Trang Đống như nhặt được bảo vật, vô cùng nâng niu quyển sổ nhỏ, tiếp đó là tìm một chỗ ngồi kín đáo xem rất chăm chú.

Điền Mặc bật ti vi, lật tìm trong một chồng đĩa game thể chất, cuối cùng chọn “Phấn Đấu” để chơi.

Hắn đã tính đến chuyện, “Phấn Đấu” là loại game có ảnh hưởng của phim, khi chơi không cần phải tập trung hết mức, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, thuận tiện cho việc giao tiếp với khách hàng khi đến, hơn nữa hình ảnh của game không tệ, có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho khách hàng.

Rốt cuộc khi chơi được một lúc thì đã có khách hàng bước vào.

Điền Mặc đặt điều khiển xuống ngay lập tức, rồi đứng dậy tiếp khách.

Vị khách đến cửa hàng là một ông anh chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác da, dáng vẻ ta đây không thiếu tiền.

Hết chương 1955.
Bình Luận (0)
Comment