Hắn tiện tay lấy một chiếc máy được đặt ở trên quầy, hỏi: “Các ngươi bán điện thoại di động à? Nhãn hiệu gì thế? Từ trước đến giờ hình như chưa từng thấy cửa hàng của các ngươi.”
Điền Mặc nhanh nhẹn đáp: “Đây là điện thoại OTTO, là dòng điện thoại do tập đoàn Đằng Đạt nghiên cứu phát triển, cửa hàng của chúng ta thuộc tập đoàn Đằng Đạt, chuyên kinh doanh các mặt hàng sản phẩm của Đằng Đạt.”
Ông anh kia giật mình: “Ái chà! Bảo sao ta thấy thương hiệu ở cửa ra vào nhìn quen mắt, vậy là Đằng Đạt cũng mở cửa hàng kinh doanh rồi đấy, không tệ, không tệ. Điện thoại di động này bao nhiêu tiền? Có phải là cái giá để đây đúng không? Có ưu đãi gì không?”
Điền Mặc không khỏi mừng thầm, kiểu này ta biết này! Tổng giám đốc Bùi đã hướng dẫn ta rồi!
Hắn chân thành giải đáp: “Thật xin lỗi, không có ưu đãi. Hơn nữa ta khuyên ngươi không nên mua nó vào lúc này, bởi vì đây là kiểu dáng của hơn một năm trước, kiểu dáng và tính năng đều đã lỗi thời, tỷ giá không cao, lúc này mà mua là bị hớ.”
Ông anh kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Không khuyến khích mua ư? Lúc này mua là bị hớ á?”
“Ngươi thú vị thật, đây là lần đầu tiên ta gặp người buôn bán kiểu này.”
Ông anh này buông điện thoại xuống, thú thực là ban đầu hắn chỉ thuận miệng hỏi chơi mà thôi, không có ý định mua, huống gì nhân viên bán hàng còn nói chiếc điện thoại di động này là mẫu của năm ngoái, nếu còn muốn mua có mà đầu bị ngấm nước.
Ông anh nhìn một lượt quanh cửa hàng, bất chợt nhìn đến máy nâng tự động.
“Đây là cái gì?”
Điền Mặc nhanh nhẹn giới thiệu: “Cái này gọi là “máy nâng tự động”, chức năng chính của nó là tranh cãi, chức năng phụ có thể coi như là soundbar để dùng. Để ta bật cho…”
May mắn là Điền Mặc đã tìm hiểu cách sử dụng của những sản phẩm có trong cửa hàng, nếu không lúc này mà mở giấy hướng dẫn sử dụng ra thì quá nhục.
Rõ ràng vị khách này không biết nhiều về những sản phẩm của Đằng Đạt.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì những dòng sản phẩm này của Đằng Đạt mặc dù khá hot trên mạng nhưng chủ yếu là những người trẻ tuổi tiếp cận. Kiểu ba bốn mươi tuổi giống ông anh này hoặc là lớn tuổi hơn nữa thì khả năng mới chỉ nghe qua tên tập đoàn Đằng Đạt, đa phần là không biết đến những sản phẩm như điện thoại, máy nâng tự động.
Điền Mặc thuyết minh như tổng giám đốc Bùi hướng dẫn, trước tiên là nói về khuyết điểm của máy nâng tự động, thứ này gây cười nhiều hơn bản chất thật của nó, nếu cân nhắc đến tỉ suất giá thành quả mà nói, mua soundbar có tiếng còn lời hơn.
Suốt quá trình ông anh này lắng nghe cẩn thận, sau khi Điền Mặc giới thiệu xong thì mới cảm khái: “Cái này có vấn đề, cái kia có khuyết điểm, làm sao mà từ miệng ngươi nói ra tất cả đều là tỉ suất giá thành quả không cao thế?”
“Thế hóa ra tất cả mặt hàng của các ngươi đều không khuyến khích mua à?”
“Vậy các ngươi trưng bày những thứ này ra để làm gì?”
Điền Mặc hơi chững lại một chút: “À, cái này…”
Đúng vậy nhỉ, nếu đúng như tổng giám đốc Bùi nói, cái này không nên mua, cái kia cũng không thích hợp, thế mở cửa hàng này để làm gì?
Bản thân Điền Mặc không hiểu ra đầu cua tai nheo thì làm sao mà giải thích cho khách hàng được?
Ông anh trông thấy Điền Mặc ngẩn người thì cảm thấy vui vẻ: “Được rồi, nói đùa với ngươi mà thôi. Cảm thấy mấy chàng trai bán hàng như các ngươi vẫn còn có lương tâm, những chỗ khác để tiêu thụ được đều nghĩ đủ cách để giấu khuyết điểm, các ngươi thì hay rồi, chưa gì đã nói hết tỏ tường mặt xấu, có chút ý ‘người nguyện mắc câu’ nha.”
“Được rồi, cảm ơn ngươi, chờ chỗ các ngươi có sản phẩm mới ta sẽ đến xem.”
Ông anh rời đi.
Điền Mặc gãi đầu, ngồi xuống ghế sô pha tiếp tục chơi game.
…
Chớp mắt một cái đã hết nguyên một buổi chiều.
Điền Mặc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ chiều, là giờ tan ca thông thường.
Như tổng giám đốc Bùi đã nói, thời gian làm việc của bộ phận kinh doanh khá tự do, mỗi tuần được nghỉ hai ngày, chế độ làm việc tám tiếng, sau này khi có nhiều người hơn, Điền Mặc có thể chủ động sắp xếp giờ làm.
Lúc này bộ phận kinh doanh chỉ có hai người là Điền Mặc và Trang Đống, cho nên cũng không bị giám sát, đi sớm về trễ tổng giám đốc Bùi không truy cứu, đương nhiên những người khác càng không xen vào.
Trái lại, buổi trưa hôm nay lại khá đông khách, đa phần mọi người đều đi ngắm những sản phẩm số ở tầng này.
Nhưng Điền Mặc đã phát hiện ra một chuyện rất là khó xử: Nếu khách hàng đến là người trẻ tuổi thì hơn phân nửa đều đã biết đến những sản phẩm của Đằng Đạt như điện thoại OTTO và máy nâng tự động, nếu muốn mua thì đã mua từ sớm, không cần chờ đến lúc này; mà khách nhiều tuổi hơn một chút, mặc dù chưa nghe nói đến sản phẩm này, nhưng sau khi nghe Điền Mặc giới thiệu chi tiết một lượt thì bọn họ càng không có ý định mua.
Vì thế mà doanh thu cả buổi chiều của cửa hàng là bằng không.
Chính là một sản phẩm cũng không bán nổi!
Không nói đến điện thoại, ngay cả những món hàng lớn như máy nâng tự động, đĩa game cũng không bán được một cái nào.
Thậm chí còn khiến một chị gái rất tức giận, mắng Điền Mặc một trận, bởi vì chị gái này cảm thấy Điền Mặc giới thiệu các sản phẩm không tận tình, hung hăng nói sản phẩm này không tốt, cái kia không hay, đó là không tôn trọng nàng, làm Điền Mặc lúng túng như gà mắc tóc.
Buổi trưa hôm nay lại trôi qua, vẫn cứ ngẩn ngơ như vậy.
Trang Đống không tham gia vào những chuyện này, hắn chỉ ngồi trên ghế sô pha trong khu trải nghiệm học quy định chung, vừa học vừa quan sát, học tập Điền Mặc tiếp khách như thế nào.
Sau một khoảng thời gian quan sát, Trang Đống cũng cảm thấy khó hiểu.
Mặc dù hắn chưa biết nhiều về việc buôn bán, nhưng từ nhỏ đến lớn đã mua không ít đồ.
Chưa bao giờ thấy có người bán hàng nào chỉ nói về khuyết điểm sản phẩm nhà mình cả?