Nhưng quy định chung hắn vừa học đúng là có yêu cầu như vậy.
“Anh Cẩu, ta đã nhớ được tương đối những quy định chung này rồi. Có điều ta vẫn luôn thắc mắc, ngươi có chắc chắn đây là nguyên văn lời dặn dò của sếp không? Tại sao ta cứ cảm giác nó sai ở đâu ấy? Đến trưa rồi mà ngay cả một món đồ cũng chưa bán được, chúng ta thất bại quá! Sếp sẽ không nổi giận chứ?”
Rõ ràng Trang Đống đang cảm thấy mơ hồ.
Điền Mặc cũng không hiểu, nhưng đây chính xác 100% là lời từ miệng tổng giám đốc Bùi nói ra, hắn chắc chắn luôn.
“Nếu không hôm nay tới đây thôi vậy, chúng ta đi ăn tối đã, sau đó về nhà nghỉ ngơi.”
“Để ta nghĩ lại thật kỹ xem chỗ nào có vấn đề, phải chăng là ta không hiểu hết ý của tổng giám đốc Bùi?”
“Trưa nay đúng là công dã tràng, không bán được một thứ gì, chỉ nhận được vài lời khen, nói chúng ta bán hàng rất có lương tâm, hiểu được tâm lý khách hàng …”
“Thế nhưng khen để làm cái gì, chúng ta chỉ muốn bán được thật nhiều sản phẩm mà thôi!”
Mặc dù trước đó Điền Mặc đã dự đoán được sẽ gặp trường hợp khó khăn như vậy, nhưng hắn vạn lần không ngờ, trung tâm thương mại có lượng khách đông như thế, mà không bán nổi một sản phẩm.
Cứ nghĩ buôn bán khó khăn, không ngờ lại khó đến mức này!
Vấn đề là tổng giám đốc Bùi còn nói, để hắn rèn luyện ở đây một thời gian, tương lại còn có nhiều cửa hàng lớn chờ hắn đến bàn giao.
Luyện tập thành cái dạng này thì còn mặt mũi nào mà nhận những cửa hàng lớn hơn chứ?
Điền Mặc rất đau đầu, lúc này chỉ muốn về nghỉ ngơi thật tốt, nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.
Chắc chắn tổng giám đốc Bùi không sai, muốn trách thì chỉ có thể trách năng lực bản thân chưa tốt.
Buổi sáng chủ nhật, ngày 29 tháng 4.
Trong quán cà phê ở trung tâm thương mại, Điền Mặc và Trang Đống lặng lẽ uống cà phê, nhìn nhau không nói gì.
Điền Mặc ngáp một cái, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 10 giờ.
Trang Đống uống ba ngụm cà phê rồi hỏi: “Anh Cẩu, thế nào rồi, đêm qua có giác ngộ được ra chút gì không?”
Điền Mặc trợn mắt: “Đừng hỏi.”
Trang Đống ngoan ngoãn nghe lời không hỏi gì.
Hôm qua 5 giờ Điền Mặc đã tan làm, khi quay về nơi ở nghiêm túc ngẫm nghĩ, muốn hiểu rõ tại sao doanh thu ngày thứ bảy lại bằng không, rốt cuộc là có vấn đề là ở đâu.
Kết quả là, nghĩ suốt đêm đến hai giờ sáng mà vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hắn lại đặt bản thân vào vị trí của khách hàng mà nhìn nhận, cảm thấy khách hàng không mua là bình thường, mua thì mới gọi là bất bình thường.
Kinh doanh mà phải nói những sản phẩm này có tỷ suất giá thành không cao, ai thèm mua chứ? Người ta bị ngốc à hay là nghèo hèn?
Nhưng những quy định chung này đều do tổng giám đốc Bùi đích thân đặt ra, chắc chắn tổng giám đốc Bùi không thể sai được.
Vậy đến tột cùng là cái gì sai đây?
Điền Mặc thực sự không nghĩ thông được vấn đề, cho nên hôm qua ngủ không ngon, hôm nay bị đi muộn. Ban đầu định 9 giờ là đến cửa hàng, kết quả khi rời giường đã 9 giờ rồi.
Dù sao cũng đã muộn, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, Điền Mặc quyết định dứt khoát dẫn theo Trang Đống đến quán cà phê uống một ly cà phê nâng cao tinh thần rồi đi làm.
Dù sao đã đi muộn rồi, đến sớm hay đến muộn một chút cũng không có gì khác biệt, đều là không bán được gì.
Hai người lặng lẽ uống hết cà phê, lúc này mới đi lên tầng, đứng trước gian hàng.
Điền Mặc đang định lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên giật mình.
Bởi vì cửa đã mở!
Chỉ thấy tổng giám đốc Bùi đang nhãn nhã ngồi chơi game trên ghế sô pha ở cửa hàng.
Trong lòng Điền Mặc lập tức “hẫng” một cái.
Toi rồi!
Ngày thứ hai đi làm đã đến muộn, hơn nữa còn bị tổng giám đốc Bùi bắt ngay tại chỗ!
Hắn không ngờ, hôm nay là chủ nhật mà sáng sớm tổng giám đốc Bùi đã có mặt rồi, hơn nữa còn đúng lúc hắn không có ở đây, thật quá xấu hổ!
Điền Mặc thì cứng đờ, nhưng Trang Đống thì hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn nhìn thấy có người ở trong cửa hàng thì lập tức chất vấn: “Ai vậy? Ngươi là ai? Sao lại vào được đây?”
Suýt chút nữa Điền Mặc thổ huyết mà chết.
Hắn nhanh chóng kéo Trang Đống lại: “Cmn ngươi im ngay! Đây là ông chủ đấy”.
Trang Đống mơ màng: “Hả? Ông chủ á? Ô, rất xin lỗi ông chủ?”
Điền Mặc bước vội lên trước xin lỗi: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Bùi, người anh em này của ta không biết ngươi, hắn nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để ý.”
Bùi Khiêm buông thõng tay đứng dậy, nụ cười ấm áp lộ ra: “Không sao không sao, người trẻ tuổi mà, tính cách thẳng thắn là chuyện tốt. Ta rất thích những người thẳng tính như này, không tệ!”
“Ngươi chính là Trang Đống à? Trước đây khi xem CV của ngươi, đã cảm thấy ngươi rất có năng lực, rất coi trọng! Hôm nay gặp mặt, ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.”
“Sau này, ngươi và Điền Mặc phối hợp tốt với nhau, bộ phận kinh doanh có hai người các ngươi phụ trách là được rồi!”
Trang Đống cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Thật ạ? Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”
Điền Mặc thở phào một hơi, hắn quan sát kỹ càng, phát hiện có vẻ tổng giám đốc Bùi không hề tức giận.
Thế thì tốt, điều này chứng tỏ tâm trạng của tổng giám đốc Bùi đang ổn, phải nắm chắc thời cơ giải thích việc đến muộn.
“Tổng giám đốc Bùi, đêm qua bởi vì ta mải nghĩ đến chuyện công việc cho nên không ngủ được, dẫn đến việc đi muộn, ngươi yên tâm, đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng, ta chắc chắn sau này sẽ không tái phạm nữa!”
Mặc dù nghe những lời này có hơi giả tạo, nhưng Điền Mặc biết bản thân nói thật, cho nên giọng nói rất kiên định.
Bùi Khiêm tỏ vẻ lo lắng: “Tối hôm qua không ngủ được à? Thế làm sao mà làm việc được!”
“Thân thể mới là vốn quý nhất, không có một cơ thể khỏe mạnh, thì làm sao làm tốt được công việc chưa? Sau này phải chú ý nghỉ ngơi cho điều độ!”