Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1958 - Chương 1958. Đến Muộn Bị Tổng Giám Đốc Bùi Bắt Tại Trận

Chương 1958. Đến muộn bị tổng giám đốc Bùi bắt tại trận
Chương 1958. Đến muộn bị tổng giám đốc Bùi bắt tại trận

“Ngoài ra, bộ phận kinh doanh không giống như các bộ phận khác, hiệu suất công việc không thể hiện qua việc đi làm đúng giờ đâu. Thế này vậy, về sau các ngươi cứ căn cứ theo tiến độ công việc mà làm, chỉ cần đảm bảo thời gian làm việc tối thiểu, còn đi sớm đi muộn một chút cũng không sao.”

Điền Mặc cảm thấy xúc động: “Vâng tổng giám đốc Bùi, cảm ơn tổng giám đốc Bùi đã hiểu và ủng hộ!”

Hắn nhìn về phía Trang Đống: “Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Đi lấy nước cho tổng giám đốc Bùi mau lên.”

“A, vâng!” Trang Đống vốn đang đứng ngốc bên cạnh, nghe thế thì tay chân luống cuống vội vàng dùng cốc giấy lấy nước ấm ở máy đun nước mang tới.

Bui Khiêm giơ tay ra nhận: “Thật ra hôm nay ta tới không có chuyện gì khác, chỉ là định xem tình hình bên này như thế nào thôi, cửa hàng có vận hành theo đúng lộ trình mà ta đặt ra hay không.”

“Tình hình kinh doanh của ngày hôm qua thế nào?”

Trong lòng Điền Mặc không khỏi trầm xuống, nghĩ thầm toi rồi, tổng giám đốc Bùi vẫn hỏi tới!

Trang Đống vì không biết tổng giám đốc Bùi cho nên lỡ mạo phạm, còn bản thân mình đi muộn một giờ, đây đều là những việc nhỏ, tổng giám đốc Bùi khoan dung độ lượng nên không so đo.

Nhưng vấn đề doanh thu của cả ngày hôm qua bằng không, thì đúng là không thể coi nhẹ được!

Dù sao cửa hàng cũng mở ngay trong trung tâm mua sắm, mặc dù chưa phải là vị trí đắc địa, nhưng cũng không phải khu vực hẻo lánh gì, hôm qua là thứ bảy, bận rộn nguyên một ngày mà kết quả vẫn chẳng bán được chút sản phẩm nào, cái này đúng là quá mất mặt rồi.

Nếu như ăn ngay nói thật, chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ sinh nghi về vấn đề năng lực của hai anh em!

Nhưng Điền Mặc không dám nói dối, trong lòng hắn hiểu rõ đẳng cấp của tổng giám đốc Bùi cao hơn bản thân bao nhiêu, nếu như hắn dám nói dối, khả năng chỉ qua một ánh mắt, một hơi thở là sẽ lộ tẩy ngay, đến khi đó, hậu quả sẽ rất khó lường.

Điền Mặc ấp úng nửa ngày, lúc này mới túng quẫn nói: “Rất xin lỗi, tổng giám đốc Bùi, cho tới lúc này, doanh thu của cửa hàng vẫn bằng không, chưa bán được một cái gì!”

“Có điều, tổng giám đốc Bùi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ sớm ngày khai trương!”

Bùi Khiêm nghe thế thì hai mắt tỏa sáng: “Một món đồ cũng không bán được à? Làm tốt lắm!”

Điền Mặc choáng váng: “Dạ?”

Bùi Khiêm nhận ra bản thân có hơi phấn khích quá mức, vội vàng dừng lại: “Ý của ta là, kết quả này rất đúng với dự tính của ta.”

“Điều này chứng tỏ ngươi đã không tự động chủ trương, mà đã thực hiện nghiêm ngặt theo bản kế hoạch ta giao cho.”

Điền Mặc cảm thấy khó hiểu: “Hoàn toàn đúng với dự tính ấy ạ? Dự tính của ngươi là… không có lượng tiêu thụ à?”

Bùi Khiêm mỉm cười, trong mắt lộ ra tia sáng thâm thúy: “Đúng, mà cũng chưa hẳn.”

“Thật ra lượng tiêu thụ bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là khách hàng hiểu rõ được khiếm khuyết của sản phẩm của chúng ta nhưng vẫn cảm tâm tình nguyện mua chúng.”

“Vị trí cửa hàng không tệ, số lượng khách hàng mỗi ngày cũng không ít, mà một sản phẩm không bán được, chứng tỏ ngươi đã làm theo đúng yêu cầu của ta, giới thiệu những thiếu sót của sản phẩm đến khách hàng, ngăn cản bọn họ.”

“Tương tự như việc chúng ta để khách hàng ù ù cạc cạc mua sản phẩm, sau này khi gặp vấn đề lại phàn nàn thì chẳng bằng ngay từ ban đầu chúng ta nói rõ cho khách hàng, khiến hắn không muốn mua.”

“Cứ thế, khách hàng sẽ không cảm thấy bị lừa, gặp chút phiền não, chúng ta để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng khách hàng, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện ư?”

“Cái này chính là, cả hai cùng có lợi.”

Điền Mặc cảm thấy có hơi choáng váng: “Thế nhưng tổng giám đốc Bùi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào mới bán được những sản phẩm này đây? Nếu vẫn cứ không ai mua…”

Bùi Khiêm lập tức đáp: “Nếu như vẫn không có người mua, đó cũng không phải vấn đề của các ngươi.”

“Đó chỉ có thể nói, sản phẩm của chúng ta làm chưa đủ tốt, không thể thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.”

“Có lẽ cần không ngừng cố gắng, phải là nhóm giám đốc sản xuất và nhà thiết kế mới đúng.”

“Tóm lại, các ngươi cứ tiếp tục duy trì trạng thái này. Sản phẩm bán được càng ít, chứng tỏ các ngươi càng giúp cho khách hàng hiểu rõ khiếm khuyết của sản phẩm, công việc của các ngươi đã thành công! Hơn nữa, làm như vậy càng có tác dụng tạo sức ép cho giám đốc sản xuất, như vậy thì các ngươi đã lập được công lớn đó!”

Điền Mặc thật sự choáng váng, lần đầu tiên hắn nghe thấy việc không bán được một món đồ nào đó là lập được công lớn.

Ban đầu Điền Mặc cứ nghĩ bản thân đi muộn bị tổng giám đốc Bùi bắt gặp chắc chắn sẽ phải chịu một trận phê bình, ai ngờ, ngược lại còn được khen đến mức nổ mũi.

“Cái này… Tổng giám đốc Bùi thấy chúng ta có cần phải thay đổi gì trong công việc nữa không?” Điền Mặc hỏi.

Bùi Khiêm trầm ngâm một lát: “Ừm, chỗ cần thay đổi…”

“Ta cho rằng, phương pháp làm việc của các ngươi có hơi đơn giản.”

Điền Mặc sửng sốt: “Ồ? Ý của tổng giám đốc Bùi là, chúng ta không nên chờ khách tự đến cửa hàng, mà nên chủ động đi phát tờ rơi quảng cáo, thu hút khách hàng đúng không?” 

Bùi Khiêm lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không phải!”

“Ý của ta là nói trọng tâm công việc hiện giờ của các ngươi đều đặt trên người khách hàng, mỗi ngày đón tiếp khách hàng, giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, điều này rất đơn giản.”

“Thực ra có rất nhiều khách hàng đến chỉ là để đi dạo chứ không có ý định mua.”

“Ta cảm thấy các ngươi nên như này: bình thường lúc ở trong quán thì chơi game, xem phim nhiều một chút, giống như là đang ở nhà. Chỉ có thực sự dùng trong một khoảng thời gian dài mới có thể hiểu rõ hơn về khuyết điểm của sản phẩm, đúng không?”

“Nếu như có khách đến cũng không cần lập tức đón tiếp, để cho họ tùy ý xem qua, nếu như cảm thấy có hứng thú với sản phẩm nào đó thì các ngươi mới giới thiệu cho họ.”

Hết chương 1958.
Bình Luận (0)
Comment