“E rằng Nguyễn Quang Kiến không có thời gian vẽ bản phác thảo cho “Quỷ Tướng”, vậy thì tìm thêm một đại lão có trình độ và giá cả tương tự hắn, sau đó kéo dài giờ làm việc lên gấp đôi, phải làm tinh xảo tỉ mỉ, đưa ra bối cảnh vượt qua bản lúc trước!”
“Còn “Pháo Đài Trên Biển” thì…ừm…”
“Ngoài vũ khí sử thi mới thì chế độ cốt truyện tăng thêm hai tiếng, làm thêm một bối cảnh mới, ba nhân vật mới và mười khẩu súng mới.”
“Quyết định vậy đi, nhanh chóng bắt tay vào việc chế tác, tranh thủ cập nhật phiên bản mới trước ngày 18 tháng 6.”
Lữ Minh Lượng hơi bối rối.
Hắn đưa ra ít nội dung cập nhật, chủ yếu là lo lắng không bán được nhiều, không cho ra nhiều thu nhập!
Theo kế hoạch của Lữ Minh Lượng, mức đầu tư của phiên bản mới là có hạn mức cụ thể.
Ví dụ như “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”, một mẫu bối cảnh tốn hai mươi nghìn đồng, kế hoạch ban đầu là thêm ba bộ bối cảnh, DLC này bán với giá một đồng, vậy ít nhất phải bán ra một trăm hai mươi nghìn DLC mới có thể lấy lại được vốn!
Thế nhưng Bùi Khiêm lại trực tiếp đổi thành mười bộ, vậy phải bán ra bốn trăm nghìn DLC mới có thể lấy lại vốn!
…
Đây không phải là chuyện viển vông sao?
Bản phác thảo của “Quỷ Tướng” giao cho Nguyễn Quang Kiến làm, đương nhiên Nguyễn Quang Kiến có nhiều bạn bè trong nghề có thể giúp đỡ, nhưng nói thế nào đi nữa thì giá tiền không thể nào thấp được.
Trước kia bản phác thảo võ tướng của “Quỷ Tướng” là một võ tướng bốn bản phác thảo, giá ba nghìn đồng. Bây giờ giá trị của Nguyễn Quang Kiến đã tăng lên, đương nhiên công làm cũng cao hơn, tổng giám đốc Bùi lại nhất định không cần mức giá hữu nghị, cứ tính theo giá thị trường, dù thế nào cũng phải năm nghìn một bộ.
Vậy năm mươi võ tướng chính là hai trăm năm mươi ngàn đồng.
Một bộ võ tướng này bán ra với giá năm đồng, vậy cũng có nghĩa là phải bán ra một trăm nghìn bộ mới có thể thu hồi lại chi phí.
Còn “Pháo Đài Trên Biển”, cốt truyện mới, bối cảnh mới, nhân vật mới, súng mới, gần như những thứ này đều tặng không cho người chơi, thứ duy nhất thu phí chính là món vũ khí sử thi mới kia, thế mà nó còn là số lượng có hạn.
“Tổng giám đốc Bùi, chuyện này… có thể không thể thu hồi được vốn đầu tư…” Lữ Minh Lượng nhanh chóng tính toán sơ qua lên sổ, thấy nhột trong lòng.
Bùi Khiêm bình tĩnh nở nụ cười nói: “Không đâu.”
“Nhớ kỹ, đối xử với mọi người bằng sự chân thành. Ngươi dùng chân thành đối xử với người chơi, tự nhiên người chơi cũng dùng chân thành đáp lại ngươi.”
“Hơn nữa, nếu không thể thu hồi lại được vốn đã bỏ ra thì sao chứ? Người chơi đã mang lại cho chúng ta nhiều tiền như vậy, chúng ta chịu chút tốn kém để hỗ trợ cho bọn họ cũng là điều nên làm.”
Lữ Minh Lượng vốn đang cảm thấy bối rối, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của tổng giám đốc Bùi vô cùng chính nghĩa, hơn nữa còn phóng khoáng.
Nhưng vẫn thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Được rồi, thời gian gấp gáp mà nhiệm vụ quan trọng, trước tiên hãy sắp xếp công việc và làm theo thứ tự, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trước ngày 18 tháng 6.”
Chọn ngày 18 tháng 6 là vì hôm đó là ngày làm việc cuối cùng của tuần thứ hai đếm ngược trước kỳ kết toán.
Ngày 19 và 20 là cuối tuần, Bùi Khiêm còn định chừa ba ngày từ 21 đến 23 để ứng phó tình huống bất ngờ xảy ra.
Trước ngày 24, nhất định phải làm xong tất cả công việc nghiên cứu phát triển, cập nhật toàn bộ DLC, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kết toán.
Bùi Khiêm tiêu sái rời khỏi phòng họp, Lữ Minh Lượng vội vã luống cuống tay chân sắp xếp công việc.
Mặc dù lượng công việc lớn hơn lượng công việc trong bản kế hoạch trước đó rất nhiều, nhưng đa phần đều là áp lực bên đồ họa, cho nên tranh thủ một chút, trái lại có thể hoàn thành trong thời hạn.
Vấn đề duy nhất là số tiền chi ra có hơi nhiều.
…
Thứ 5 ngày 6 tháng 5.
Mã Dương và Trương Nguyên đi tới phòng làm việc của Bùi Khiêm, giới thiệu cho hắn những địa điểm mà bọn họ coi trọng.
Mã Dương kết nối laptop với máy chiếu trong phòng làm việc, trên màn chiếu hiện ra những địa điểm được chọn và một vài tin tức cụ thể của địa điểm đó.
Lần này đề xuất chủ yếu là của Trương Nguyên làm việc, hắn đã chọn được những địa điểm có vị trí khá đẹp; Mã Dương cũng tìm qua loa vài nơi góp cho đủ số.
Tổng cộng mở bốn cửa hàng mới, Bùi Khiêm yêu cầu tìm mười địa điểm, bây giờ đã chọn đủ.
Lần này, Trương Nguyên cũng phải nín thở.
Tại sao những dự án khác của tổng giám đốc Bùi đều kinh doanh tốt, chỉ có quán cà phê internet Netfish luôn bị lỗ?
Mất mặt quá!
Hơn nữa tổng giám đốc Bùi còn coi trọng bọn họ như vậy, tin tưởng bọn họ như vậy, thế thì phải cố gắng dần dần có lãi!
Lần mở thêm chi nhánh này là một cơ hội tốt.
Dưới cái nhìn của Trương Nguyên, sở dĩ cửa hàng trước đây luôn lỗ là do có vấn đề trong việc lựa chọn địa điểm.
Xung quanh không có khu mua sắm lớn, không có khu văn phòng cao cấp, cũng không có khu dân cư cao cấp.
Trong phạm vi mấy kilomet xung quanh không có nhiều người có chi tiêu cao cấp, vậy thì người nào đến chống đỡ cho chi phí của cà phê internet cao cấp này đây?
Cũng không thể trông mong phú hào lái xe tới quán bar uống một ly.
Đương nhiên, có một vài quán bar trâu bò có thể làm được điều này, nhưng quán quán cà phê internet Netfish không phải là một quán bar thật sự, nó là tổ hợp lẫn lộn giữa quán net, quán cà phê, quán cơm nhỏ, tiệm sách…
Không có ưu điểm nổi trội, không thể nào hấp dẫn khách hàng từ xa chạy tới tiêu tiền, đó không phải con đường để kiếm ra lời.
Cho nên sau khi Trương Nguyên nghĩ lại, cảm thấy lần này phải bỏ công sức chọn lựa địa điểm, nhất định phải chọn nơi nào đó trong cách khu mua sắm đông đúc.
“Tổng giám đốc Bùi, lần này ta đặc biệt đề cử ba địa điểm.”
“Đầu tiên là cửa nam của trường Đại học Hán Đông, cách ký túc xá nam rất gần, hơn nữa đối diện còn có một khu chung cư cao cấp.”