“Giờ đây, chuỗi vốn của bọn ta tuy đã dồi dào hơn rất nhiều, nhưng do điện thoại G1 sử dụng nhiều công nghệ mới nên sức ép lên chuỗi cung ứng tương đối lớn, hãng vẫn chưa thể dự trữ hàng trên diện rộng như các hãng sản xuất khác.”
“Nếu xảy ra tình trạng hàng bán hết, mọi người chớ nên nóng vội, hãng sẽ căn thời gian sản xuất hàng loạt như đã làm với điện thoại E1 trước đó, đồng thời hạn chế nghiêm ngặt hoạt động của nhóm đầu cơ. Mọi người chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một khoảng thời gian, chắc chắn đều sẽ nhận được điện thoại.”
“Ngoài ra, hãng cũng đã phân phối một lượng hàng định mức đến các cửa hàng offline trực thuộc. Chào mừng các bạn đến điểm bán offline để trải nghiệm máy thật, hẹn mua, địa chỉ và vị trí của các cửa hàng hiện ngay trên màn hình lớn.”
“Như vậy, trên đây là toàn bộ nội dung của buổi họp báo ngày hôm nay, một lần nữa xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã đến tham dự!”
“Xin mời mọi người di chuyển ra ngoài theo thứ tự, có thể nhận quà miễn phí ở lối vào.”
Sau khi kết thúc một hồi diễn thuyết, Giang Nguyên không nhịn được thở phào.
May mà không mất mặt!
Mặc dù mỗi năm chỉ tổ chức lễ ra mắt điện thoại di động một lần, mỗi lần chỉ mất một tiếng đồng hồ, nhưng đối với Giang Nguyên, đây rõ ràng là phần thử thách nhất trong công việc của hắn.
May mà có tổng giám đốc Bùi kiểm soát, cuối cùng mọi chuyện đều đã vượt qua một cách an toàn!
Lễ công bố tuy là đã kết thúc, nhưng sự nhiệt tình của công chúng hiển nhiên vẫn chưa bớt đi.
Bùi Khiêm ban đầu đã chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi nghe hết lời của Giang Nguyên, hắn dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên khó tin nhìn lên màn hình lớn.
Trên đó có địa chỉ và vị trí của cửa hàng, đây rõ ràng là nơi của Điền Mặc!
Tổng giám đốc Bùi thành lập bộ phận bán hàng, việc mở một cửa hàng mới của Đằng Đại ở trong trung tâm thương mại cũng không phải là bí mật nội bộ gì.
Bên trong cửa hàng quanh năm bày bán điện thoại E1, rất dễ để nhận ra những chiếc điện thoại này là do khoa học kỹ thuật Âu Đồ cung cấp. Việc Giang Nguyên biết vị trí của cửa hàng tự nhiên cũng là hợp lý.
Sau khi điện thoại G1 chính thức được phát hành, việc đưa một số mẫu máy vào cửa hàng offline để khách hàng tham quan và trải nghiệm cũng là chuyện hết sức đương nhiên.
Mọi thứ dường như không có vấn đề gì, nhưng Bùi Khiêm lại như thể gặp sấm sét giữa trời quang.
“Không!”
“Điền Hắc Khuyển, nhất định ngươi phải chống đỡ cho ta!”
Bùi Khiêm không còn giữ bình tĩnh được nữa, hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường buổi họp báo, lao đến cửa hàng của Điền Mặc.
Cùng lúc đó, Điền Mặc và Trang Đống đang chơi game ở trong cửa hàng.
Điền Mặc ngồi trên ghế sofa bên ngoài, Trang Đống ở bên trong khu trải nghiệm để thử các trò chơi khác nhau, nhưng nét mặt hắn vẫn tập trung và nghiêm túc từ đầu đến cuối.
Quan trọng là, ngoại trừ chơi game ra, hắn thật sự không có việc gì để làm.
Muốn đập con ruồi hay bắt con muỗi, thứ này trong trung tâm mua sắm không hề có đâu.
Thật ra cửa hàng mới khai trương được mấy ngày, lượng người ghé vào vẫn ổn, có nhiều người vô tình đi nhầm, nhưng nói chung không buôn bán được gì.
Vẫn là cùng một lý do: những người trẻ tuổi quan tâm thì hầu hết đã mua các sản phẩm tương ứng trên mạng, còn những người ban đầu không có hứng thú, sau khi được thuyết phục một hồi, về cơ bản vẫn là không mua.
Đương nhiên vẫn có những kiểu khác người, trước đó họ có nghe qua về máy năng thông minh hoàn toàn tự động, giờ xem hàng thật thấy cũng không tồi, kiên quyết phải mua một chiếc. Điền Mặc thuyết phục cả buổi vẫn cứ không chịu nghe nên đành phải bán cho hắn.
Nhưng dù sao kiểu người như vậy cũng chỉ là thiểu số.
Tuy rằng cửa hàng đã phá vỡ kỷ lục bán hàng là số 0, nhưng việc bán lẻ tẻ vài ba món đồ thì thật sự không cần thiết phải báo cáo lại với tổng giám đốc Bùi.
Khách đến một lần, thấy không có gì hay để mua nên lần sau sẽ không vào nữa.
Hơn nữa, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ, lượng người qua lại trung tâm thương mại không nhiều, trông có hơi vắng vẻ. Cửa hàng bây giờ lại càng không có khách.
Điền Mặc và Trang Đống vì thế mà không thể làm gì khác, chỉ có thể nghiêm túc chơi game theo như lời dặn dò của tổng giám đốc Bùi, tranh thủ sớm mở khóa tất cả tất cả các trò chơi trong cửa hàng.
Đột nhiên, một hồi tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.
Điền Mặc đặt tay cầm xuống, ngẩng đầu nhìn thấy hai ông anh của Nghịch Phong Logistics đẩy hai thùng to bằng xe đẩy đến trước cửa tiệm.
“Đây là…?” Điền Mặc hơi khó hiểu.
Anh giai nói: “À, đây là điện thoại mới của bên khoa học kỹ thuật Âu Đồ, mới vừa chuyển nó từ kho hàng đến đây, họ nói là đưa một số nguyên mẫu vào cửa hàng để khách hàng trải nghiệm, tất nhiên một trong số chúng là hàng sẵn có, có thể bán trực tiếp.”
Điền Mặc gật đầu, giúp hắn dỡ hàng, sau đó chọn vài chiếc điện thoại làm hàng mẫu, những cái còn lại chưa xé niêm phong được đặt hết vào trong kho chứa đồ.
Lúc trước trên quầy hàng đã đặt sẵn một số hàng mẫu, nhưng chúng đều là điện thoại E1. Điền Mặc chỉ giữ lại một số nhỏ, còn lại thay thế tất cả các máy mẫu khác thành dòng điện thoại mới, sau đó sửa đổi nhãn giá.
“Ơ chiếc điện thoại này thoạt nhìn trông rất đẹp đấy chứ, cái màn hình này sao lại lớn thế.”
“Nhưng đắt thì đúng là đắt thật đấy.”
“Chiếc này mà trị giá tới hơn mười nghìn đồng, thật khó mà tin nổi…”
“Ước chừng phần lớn mọi người đều không mua nổi, chỉ đợi người giàu đến rước thôi.”
Điền Mặc cầm trên tay nghịch chơi một tí, nhưng cũng không quá quan tâm.
Dù sao thì điện thoại E1 đã được trưng bày trong cửa hàng từ rất lâu rồi mà không bán được bất kỳ chiếc nào, gần đây lượng khách ghé thăm cửa hàng cũng rất vắng nên Điền Mặc cảm thấy ngay khi hắn bày nó ra cũng chưa chắc sẽ có nhiều người tới xem. Với giá thành cao như vậy, hắn không biết bao giờ mới bán hết được.