Bùi Khiêm cũng không vạch trần, hắn và trợ lý Tân tiếp tục đi theo Vương Hiểu Tân đi vào trong, đi đến văn phòng của Đỗ Duệ Kiệt - ông chủ Game Thương Dương.
Đỗ Duệ Kiệt đã đang chờ ở cửa văn phòng.
Trông vị tổng giám đốc Đỗ này chưa đến bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt, dáng người không mập, mang dáng vẻ của một người đàn ông trung niên thành công, trông vẻ khá khôn khéo.
“Tổng giám đốc Bùi!”
“Hoan nghênh hoan nghênh, sớm đã nghe nói tổng giám đốc Bùi tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Đỗ Duệ Kiệt lên đón, mời Bùi Khiêm và trợ lý Tân vào văn phòng, Vương Hiểu Tân vội vàng đi pha trà.
Theo lý thuyết thì đây hẳn là việc của trợ lý hoặc là hành chính, nhưng rất hiển nhiên Game Thương Dương căn bản không có vị trí hành chính, những chuyện này chỉ có thể để cho nhân viên làm thay.
Thật ra đây mới là trạng thái bình thường của đa số những công ty game nhỏ, dù sao thì nuôi một nhân viên hành chính cũng là một phần gánh nặng tiền lương, lúc quy mô công ty chưa tới mức độ nhất định, chi phí nào có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Giống như Bùi Khiêm, game còn chưa làm ra đã mời hai cô gái xinh đẹp đứng ở lễ tân, chuyện này cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Rất nhanh, Vương Hiểu Tân đã bưng trà lên.
Bùi Khiêm liếc mắt nhìn, nghĩ chắc cũng không phải là trà ngon gì, chỉ nhận rồi nhấp tượng trưng một ngụm, sau đó buông xuống.
“Hiểu Tân, ngươi cũng ngồi xuống đi, đến khi tổng giám đốc Bùi hỏi những chuyện về game thì ngươi giải đáp.” Đỗ Duệ Kiệt ý bảo Vương Hiểu Tân ngồi xuống bên cạnh mình.
Hiển nhiên, tổng giám đốc Đỗ chỉ phụ trách nhận tiền, chứ cũng không hiểu nhiều về game nhà mình.
Hắn nghe nói tổng giám đốc Bùi không chỉ là ông chủ mà còn là một nhà thiết kế rất lợi hại, sợ tổng giám đốc Bùi hỏi chuyện gì đó về phương diện game mà mình không biết, vì thế để Vương Hiểu Tân ở bên cạnh yểm trợ.
Vừa nghĩ đến việc hy vọng tồn tại của công ty đều gửi gắm người mình, Vương Hiểu Tân cũng không khỏi có hơi thấp thỏm.
“Đã nghe đồn từ lâu tổng giám đốc Bùi và Game Đằng Đạt là một con hắc mã vừa mới nổi lên gần đây ở thành phố Kinh Châu chúng ta, làm ra game nào hot game đó, còn liên tục leo lên hot search, thật khiến người khác hâm mộ.”
Đỗ Duệ Kiệt uống trà, rất xúc động.
Bùi Khiêm khách khí nói: “Làm gì có làm gì có, thật ra ta cũng rất hâm mộ tổng giám đốc Đỗ.”
Đỗ Duệ Kiệt sửng sốt: “Hâm mộ ta chuyện gì?”
“Ờm… hâm mộ tổng giám đốc Đỗ người hiền tự có trời giúp.” Bùi Khiêm vốn dĩ muốn nói “Hâm mộ ngươi có thể lỗ vốn”, nháy mắt cảm thấy nếu nói ra lời này thì vô cùng không ổn, vội vàng động não thay đổi.
Đỗ Duệ Kiệt cười ha ha: “Tổng giám đốc Bùi thật biết nói đùa, nếu như vậy thì hình như vận may của ta cũng không tệ lắm.”
“Nếu là những công ty khác gặp phải tình trạng như này, phỏng chừng rất nhanh đã phải đóng cửa, tổng giám đốc Bùi bằng lòng tiếp quản, ta thật sự may mắn.”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi bằng lòng cứu Game Thương Dương đang trong nước sôi lửa bỏng, ta vô cùng cảm kích, vì thế cũng không nói mấy lời giả tạo với ngươi, hôm nay thoải mái, ăn ngay nói thật.”
“Nói thật ra, công ty kinh doanh không tốt, ta đây làm ông chủ phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nếu tổng giám đốc Bùi thật sự có thể khiến cho Game Thương Dương khởi tử hồi sinh, ta đây trực tiếp tặng công ty cho ngươi cũng không vấn đề gì.”
“Nhưng mà…”
“Thứ nhất, công ty này là ta và một người bạn khác chung vốn mở ra, hai người bọn ta đều bỏ ra rất nhiều công sức; thứ hai, nhân viên công ty này đều là anh em của ta, ta cũng hy vọng có thể tìm được một nơi để trở về cho những người anh em này …”
Đỗ Duệ Kiệt vừa uống trà, vừa đĩnh đạc nói ra.
Bên ngoài thì nói được rất hay, nhưng trong lòng Bùi Khiêm rõ ràng, vị tổng giám đốc Đỗ này vẫn muốn làm sao đó để nâng cao giá.
Phần sau của câu “Nhưng mà” mới là trọng điểm.
Tổng giám đốc Đỗ nói đến nói đi, thật ra đơn giản chính là nhấn mạnh bản thân mở công ty này không dễ dàng cỡ nào, nhân viên trong đây ưu tú ra sao, hơn nữa còn hai game đang hoạt động chưa hoàn toàn flop, hơi cố gắng là có thể lần nữa tạo ra doanh thu…
Bùi Khiêm yên lặng lắng nghe, chỉ cười không nói.
Đỗ Duệ Kiệt ba hoa khoác lác mười phút, vừa giới thiệu tình trạng của Game Thương Dương, vừa thăm mắm dặm muối, ra sức tô điểm thêm cho công ty.
Bùi Khiêm không truy hỏi rõ ràng, hắn không có chút hứng thú nào với những nội dung này.
Có lẽ là tổng giám đốc Đỗ thấy Bùi Khiêm còn trẻ tuổi cho nên muốn lừa dối chút, cố gắng hết sức để đưa ra cái giá cao chút.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Khiêm vốn dĩ không hề hứng thú với những việc này, mà cũng sẽ không quản đến, đây đều là chuyện của trợ lý Tân.
Trợ lý Tân ở phía sau Bùi Khiêm yên lặng lắng nghe, cầm quyển sổ nhỏ không ngừng ghi chép, chờ Bùi Khiêm ra lệnh một tiếng, có thể bắt đầu trả giá bất cứ lúc nào.
“Tổng giám đốc Bùi, tình trạng sơ qua là như vậy, ta cho ngươi một cái giá có lương tâm, bỏ số lẻ, một triệu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt tổng giám đốc Đỗ như muốn nói “thế này lời quá rồi”.
Bùi Khiêm không nói tiếp mà tùy ý hỏi: “Ta nhớ rõ lúc trước giám đốc kế hoạch của quý công ty hình như là họ Lưu, hắn ta đâu rồi?”
Đỗ Duệ Kiệt sửng sốt, ngay sau đó khẽ lắc đầu: “À, lão Lưu sao. Mấy hôm trước hắn mới từ chức, có lẽ là tìm được công ty khác.”
“Tổng giám đốc Bùi ngài yên tâm, Hiểu Tân vẫn luôn là chuyên viên hoạch định trị số của bên bọn ta, năng lực làm việc khá nổi trội, đã đề bạt thành giám đốc kế hoạch rồi, tuyệt đối có thể làm việc thay lão Lưu! À không, nói không chừng có thể làm được tốt hơn lão Lưu!”
Từ chức?
Chuyện này…
Bùi Khiêm hơi đau trứng.
Lão Lưu là phát hiện công ty sắp phá sản nên sớm đã tìm công ty khác
Cũng đúng, người làm giám đốc kế hoạch lâu năm giống như lão Lưu, có CV đẹp như vậy, không khó để tìm được một công việc mới.