Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202. Ép Giá

Chương 202. Ép giá
Chương 202. Ép giá

Chuyện này còn không mau cho qua đi?

Ngươi là đang ép tổng giám đốc Bùi phải tìm ra lỗi đó hả?

Bùi Khiêm mỉm cười: “Tất cả đều là thiết kế rất rõ ràng, không có vấn đề gì hết.”

Thực ra Bùi Khiêm rất muốn hỏi, làm thế nào mà các ngươi lại làm ra được một game rác rưởi như vậy...

Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nên nói thẳng ra như vậy.

Vương Hiểu Tân nhận lấy máy tính, gật đầu nói: “Cũng đúng, tổng giám đốc Bùi rất chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua là có thể hiểu được, là ta nhiều chuyện rồi.”

Đỗ Duệ Kiệt thở dài một hơi.

Nhanh chóng miễn cưỡng cho qua chuyện, thúc đẩy việc thu mua rồi cầm tiền rời đi.

Đến lúc đó, cục diện rối rắm này, bàn ghế làm việc và máy tính đã hao mòn này, còn có đám nhân viên vô dụng này, tất cả sẽ được ném cho Đằng Đạt, để tổng giám đốc Bùi đau đầu.

Bùi Khiêm hơi quay đầu lại, ý bảo Tân Hải Lộ có thể bắt đầu ép giá.

Thực ra Bùi Khiêm không ngại chi nhiều hơn ba bốn trăm nghìn, nhưng đột nhiên cảm thấy chi ra số tiền đó có hơi lỗ.

Mặc dù là quỹ hệ thống, nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu khi tự nhiên lại có lợi cho ông chủ Đỗ đây.

Số tiền này, còn không bằng phát thêm nhiều phúc lợi cho nhân viên nhà mình.

Vì vậy, nên ép giá như thế nào thì cứ mặc cả như thế ấy, ép giá đến mức thấp nhất mà trong lòng ông chủ Đỗ mong muốn thì thôi.

Trợ lý Tân lật giở cuốn sổ nhỏ: “Tổng giám đốc Đỗ, theo như ta biết thì bên ngươi còn nợ nhân viên một tháng tiền lương, một trong hai tựa game sắp ngừng hoạt động, doanh thu của game kia cũng giảm mạnh, với tình hình trước mắt, hai game này không còn được xem là tài sản chất lượng cao nữa rồi, IP có thể nói là không còn giá trị, mà bàn ghế và máy tính văn phòng đều được mua cách đây hai ba năm mà khi mua chúng cũng không đắt, bây giờ cân nhắc đến khấu hao tài sản cố định, e rằng kết cục tốt nhất là đến trạm rác, ngươi cũng biết đấy, với điều kiện môi trường văn phòng của Đằng Đạt, những thứ này hoàn toàn không sử dụng được…”

Trợ lý Tân nói rất nhanh, sắc mặt của Đỗ Duệ Kiệt cũng theo đó mà dần trở nên tái nhợt.

Xong đời luôn, lúc trước tốn nhiều nước bọt tới vậy, tất cả đều toi công rồi.

Hắn vốn nghĩ là vị tổng giám đốc Bùi đây tuổi còn trẻ, e là không có kinh nghiệm gì hết, lừa một chút là có thể bán được ít tiền, kết quả là lừa sai người mất rồi.

Tổng giám đốc Bùi người ta hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện thu mua này, tất cả đều do trợ lý đứng sau phụ trách ...

Hơn nữa nhìn vẻ ngoài của người trợ lý này, chắc chắn là người có kinh nghiệm phong phú, nhìn từ mọi mặt thì đều có thể nắm đầu Đỗ Duệ Kiệt lên mà đánh.

Đừng nói chi cái khác, riêng mặt khí thế đã kém rất nhiều rồi.

Dù thế nào thì Đỗ Duệ Kiệt cũng là ông chủ của một doanh nghiệp tư nhân, không thể so sánh được với một nhân viên chính quy của công ty lớn như trợ lý Tân được, rất nhanh đã bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Trợ lý Tân gấp lại cuốn sổ : “Tổng hợp lại tất cả cân nhắc, báo giá cuối cùng của bên ta là năm trăm năm mươi nghìn.”

Đỗ Duệ Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, đối với hắn thì cái giá này cũng miễn cưỡng chấp nhận được, chỉ là cảm thấy hơi không cam lòng.

Bùi Khiêm mỉm cười nói: “Không sao đâu tổng giám đốc Đỗ, tăng thêm cho ngươi năm mươi nghìn, giá hữu nghị sáu trăm nghìn.”

Đỗ Duệ Kiệt cân nhắc một lát.

Hắn vẫn muốn cao hơn tí nữa, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn là thôi đi.

Vị trợ lý Tân này đã tính toán quá rõ ràng rồi, không có lý do chính đáng gì để mặc cả lại hết.

Lỡ đâu nói sai lời gì đó, tổng giám đốc Bùi không vui, vỗ mông bỏ đi, há chẳng phải là sẽ lỗ sặc máu hay sao?

Nghĩ đến đây, Đỗ Duệ Kiệt đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Được rồi, tổng giám đốc Bùi, sáu trăm nghìn thì sáu trăm nghìn! Ta cũng chỉ là muốn các anh em có một tương lai tốt đẹp hơn...”

Bùi Khiêm không nói nên lời, xem ra người này đã quen với nói lời khách sáo, nói toàn lời vô nghĩa, không có mấy câu là tin được.

“Vậy thì làm thủ tục đi.” Bùi Khiêm nhìn trợ lý Tân.

Mặc dù đã nhất trí thỏa thuận xong, nhưng sau này vẫn còn rất nhiều việc phải làm, cần phải kiểm tra đối chiếu kỹ tình hình cụ thể của công ty, ký kết và các thỏa thuận mua bán… việc này không giống như đến cửa hàng để mua đồ, quẹt thẻ xong là trực tiếp cầm đi, phải làm từ từ.

Nhưng Bùi Khiêm không cần phải quan tâm về những vấn đề này.

“Tổng giám đốc Bùi hào phóng! Quả nhiên là người làm việc lớn!”

Đỗ Duệ Kiệt cũng rất vui mừng, mặc dù giá thấp hơn giá hắn mong đợi, nhưng năm mươi nghìn mà tổng giám đốc Bùi thêm vào vào phút cuối khiến hắn rất thoải mái.

Mấu chốt là, cục diện rối rắm khiến hắn buồn phiền đã rời khỏi tay rồi, đây là chuyện đáng mừng.

“Đối với những nhân viên bên ngoài, để họ tan làm nghỉ phép trước đi. Đợi đến khi bàn giao thủ tục xong xuôi rồi mới thông báo để họ đến làm việc.”

“Ừm... thứ hai tuần sau đi, ngày 10 tháng 5.”

Bùi Khiêm nhìn nhìn lịch, hôm nay là thứ tư, bốn ngày chắc là đủ để hoàn thành hầu hết quá trình rồi.

Xét cho cùng thì đây cũng không phải là trường hợp thu mua có giá vài trăm triệu, Game Thương Dương cũng chỉ là một công ty nhỏ, cũng chỉ có nhiêu đó thứ mà thôi, trợ lý Tân có tố chất nghiệp vụ vượt trội, hoàn toàn có thể hoàn thành đúng thời hạn.

Vừa hay để cho các nhân viên nghỉ ngơi thư giãn, sớm thích nghi với tiết tấu làm việc của Đằng Đạt.

Về sau Game Thương Dương sẽ là công ty con dưới trướng của Đằng Đạt, các loại chế độ và phúc lợi đãi ngộ phải noi theo công ty mẹ mới được.

Vương Hiểu Tân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi! Ta sẽ đi thông báo cho mọi người ngay!”

Bùi Khiêm không ra ngoài mà tiếp tục nghe trợ lý Tân thảo luận các hạng mục công việc với tổng giám đốc Đỗ ở trong văn phòng.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng thảo luận rì rầm, như thể một vũng nước đọng đột nhiên sống dậy vậy.

Hết chương 202.
Bình Luận (0)
Comment