Sau khi Vương Hiểu Tân tuyên bố rằng sẽ được nghỉ phép cho đến thứ hai tuần sau và công ty sắp đổi chủ xong, ngay lập tức dẫn đến một trận rối loạn.
Vốn dĩ vận mệnh của Game Thương Dương đã hết, rất nhiều người có dự định tìm kiếm công việc mới cho mình.
Những nhân viên có CV đẹp như lão Lưu đều đã nhảy việc thành công hết rồi.
Nhưng ngay ngày hôm qua, Đỗ Duệ Kiệt đột nhiên thông báo một tin tức, nói rằng có công ty khác bằng lòng tiếp quản, để mọi người dành cả buổi chiều để dọn dẹp vệ sinh, thu dọn bàn làm việc, chào đón người có thể là ông chủ mới với tinh thần và diện mạo tốt nhất!
Tin tức này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, dù sao thì Game Thương Dương là dạng gì thì mọi người ai cũng rõ ràng, ai sẽ ngu ngốc đến độ đi tiếp quản cục diện rối rắm như vậy?
Nhưng sau khi hỏi thăm, mọi người đã rất sốc khi nghe nói rằng đó là Game Đằng Đạt.
Chuyện tốt thế này... quả thực không khác gì bánh từ trên trời rơi xuống!
Xét cho cùng, gần đây Game Đằng Đạt rất nổi tiếng, có biết bao nhiêu người muốn vào Game Đằng Đạt nhưng không có cửa nào đâu.
Tuy nói là bị thu mua, có lẽ chỉ có thể coi là con nuôi, đãi ngộ không thể ngang hàng với con ruột được, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì vẫn là công ty con Đằng Đạt, có triển vọng hơn bây giờ rất nhiều!
Vốn tưởng rằng việc thu mua này sẽ phải bàn bạc ít nhất là một tuần nửa tháng, không trông mong được nghỉ phép gì hết, dù sao mỗi ngày đến cho có mặt là được rồi.
Kết quả là không ngờ rằng hiệu suất cao như vậy, đã đạt được mục đích sơ bộ rồi, hơn nữa còn nghỉ phép đến thứ hai tuần sau?
Giờ đây các nhân viên của Game Thương Dương chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là cuộc sống thay đổi nhanh chóng, đúng là kích thích quá mà...
Mấy ngày trước còn lo lắng sẽ thất nghiệp, nay lại đột nhiên lắc mình chuyển thân, vậy mà lại trở thành nhân viên của Đằng Đạt, còn được nghỉ phép tới bốn ngày!
Suýt nữa còn cho rằng mình đang nằm mơ!
Cuối tuần này, Bùi Khiêm khá bận rộn.
Vốn dĩ hắn định đánh một giấc thật ngon trong phòng thuê, thế nhưng trằn trọc mãi lại không ngủ được, cứ nhắm mắt vào là hình ảnh quán cà phê Internet kiếm được bội tiền một cách khó hiểu khiến hắn ăn ngủ không yên.
Hết cách, hắn chỉ đành nhờ trợ lý Tân tới đón mình, phải đi xem thử thì mới yên tâm được.
Đương nhiên, gửi thêm tiền lương tăng ca cho trợ lý Tân là điều hợp tình hợp lý.
Đầu tiên là hắn tới cửa hàng chính của quán cà phê Internet Netfish một chuyến, uống một ly cà phê, ngồi một lúc để xác định rằng nơi này không xuất hiện dấu hiệu chuyển lỗ thành lãi tại thời điểm hiện tại và một khoảng thời gian ngắn trong tương lai.
Kế tiếp là hắn chạy tới hai cửa hàng mới của quán cà phê Internet Netfish, kiểm tra tình hình lắp đặt thiết bị và sửa sang.
Vị trí của hai cửa hàng này còn tệ hơn cả vị trí của cửa hàng chính, thế nhưng lại rộng rãi hơn nhiều, về mặt trang trí thì không thể làm giống y hệt như cửa hàng chính, song chỉ cần dựa theo phong cách mà Bùi Khiêm thích là được.
Nhìn tổng thể thì phong cách khá đơn giản, không hoa hòe hoa sói, thế nhưng từ bàn ghế, quầy bar, giá sách… bên trong vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được chút vẻ khoe mẽ.
Không phải là Bùi Khiêm thích loại phong cách khoe khoang này, chủ yếu là vì kiểu nội thất này thường đắt hơn.
Cửa hàng trưởng của hai cửa hàng này trông có vẻ khá lao lực, lúc nào cũng ở đây quan sát mấy chuyên gia trang trí nội thất. Bùi Khiêm thân thiết hỏi thăm bọn họ, thuyết phục một cửa hàng trưởng trong số đó về nhà, song người còn lại lại tỏ thái độ khá kiên quyết, Bùi Khiêm chỉ đành tính thêm tiền tăng ca cho hắn.
Nhìn xong một lượt trang trí của quán cà phê Internet, Bùi Khiêm vẫn chưa yên tâm, hắn lại đi xung quanh một lượt, sau đó mới đưa ra kết luận, nơi này còn hẻo lánh hơn cả vị trí của cửa hàng chính, chắc là sẽ không có nhiều người tới.
Lúc đi về, hắn lại bất chợt tới công ty lượn một phen, Lữ Minh Lượng và mấy thành viên tổ thiết kế đang tăng ca bị Bùi Khiêm bắt gặp.
Tổng giám đốc Bùi rất tức giận.
Trước đó, Bùi Khiêm ngầm đồng ý cho mấy người Hoàng Tư Bác ở lại tăng ca là bởi vì Bùi Khiêm cho rằng Hoàng Tư Bác và Bao Húc làm thêm giờ để chơi game.
Kết quả sau đó mới phát hiện ra, làm gì có tăng ca chơi game, rõ ràng là đang nghiêm túc làm việc!
Bởi vậy, Bùi Khiêm cảm thấy phải khai đao, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xuất hiện ở phòng làm việc trong thời gian không làm việc.
Lần này, Bùi Khiêm đuổi Bao Húc mang theo đống đồ lỉnh kỉnh của hắn đi, lý do là để hắn về nhà nghỉ ngơi, nuôi lại đống tóc của mình.
Nghĩ đến kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước, Bao Húc cũng không có lý do gì chính đáng hơn, chỉ đành lẳng lặng thu dọn đống đồ của mình rồi rời đi.
Trong khoảng thời gian này, kinh tế của Bao Húc dư dả hơn nhiều, sớm đã không còn phải ở trong quán nét nữa, tự mình thuê một phòng đơn, cũng mua một bộ máy tính mới, về nhà chơi game cũng chẳng sao cả.
Những người khác thấy Bao Húc bị tổng giám đốc Bùi thuyết phục cũng chỉ đành im lặng thu dọn đồ đạc rời đi.
Cảnh tượng trông khá thê thảm, ai nấy đều ủ rũ cụp đuôi rời đi, người không biết còn tưởng rằng bọn họ bị sa thải rồi.
Sau khi đuổi hết mọi người đi, Bùi Khiêm bèn kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống, cảm thấy khá mệt tâm.
Đám người này thật đúng là không khiến người ta yên tâm cho nổi!
“Ta đang nghĩ, liệu có nên thay một ổ khóa mới cho văn phòng không, hay là mua ổ khóa điện tử cao cấp hơn nhỉ? Cái loại mà chỉ có người có quyền hạn tương ứng mới có thể mở được trong ngày lễ theo quy định ấy.”
Bùi Khiêm nhìn trợ lý Tân.
Tân Hải Lộ do dự chốc lát, nói: “Làm như vậy thì liệu có khiếm mọi người mất đi nhiệt huyết trong công việc không?”
Mất đi nhiệt huyết trong công việc?
Vậy thì lại tốt quá.
Tốt nhất không phải là mất đi, mà là mất hết mới được.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nhớ bảo tổ hành chính tìm xem có loại nào tương tự hai không, mua lấy một cái.”