“Ngày lễ theo quy định chỉ có người có quyền hạn mới có thể mở cửa, tạm thời ta sẽ ủy quyền cho… ngươi, ta và mấy cô gái trong tổ hành chính.”
Công việc của tổ hành chính là nhẹ nhàng nhất, cơ bản thì họ bọn họ chỉ cần đúng chín giờ đi làm năm giờ tan ca, có thể đi muộn một phút, nhưng tuyệt đối không thể về trễ một phút.
Những ngày nghỉ thì chắc chắn càng không nhìn thấy bóng dáng của các nàng.
Ủy quyền cho bọn họ, Bùi Khiêm cảm thấy rất yên tâm.
Trợ lý Tân ghi chép vào cuốn sổ.
Vừa mới nói xong, Bùi Khiêm lại nghĩ ra một vấn đề mới.
Tiền lương tăng ca tính như nào?
Nếu cứ đơn giản mà quyết liệt khóa cửa lại, mọi người sẽ không tới làm thêm giờ nữa, thế nhưng kéo theo đó là tiền lương tăng ca cũng không trả cho ai được.
Tuy rằng số tiền này không nhiều, thế nhưng xét cho cùng cũng là một phần của “kế hoạch người nhiều sức lớn”, là một phần quan trọng của “tăng thu”.
Tiền làm thêm giờ của một người không đáng bao nhiêu, thế nhưng nếu như sau này có nhiều nhân viên hơn thì đó sẽ là một khoản tiền lớn.
Bùi Khiêm nghĩ ngợi: “Vậy đi, sau này để mọi người tự mình trình báo việc tăng ca, tăng ca ở nhà cũng tính là có tiền làm thêm giờ.”
Tân Hải Lộ sửng sốt: “Thế thì làm sao xác minh được?”
Xác minh? Xác minh cái gì mà xác minh, mọi người trình báo sai cũng không sao hết.
Đương nhiên Bùi Khiêm không thể nói như vậy.
Hắn nghĩ lại, nói: “Tin tưởng vào tính tự giác của mọi người. Có điều, nếu như kiểm tra được có người trình báo sai sự thật, vậy thì trừ tất cả tiền làm thêm giờ trong tháng của người đó.”
Đưa ra một tiêu chuẩn trừng phạt có thể chặn họng của hệ thống.
Dù gì Bùi Khiêm cũng không thật sự đi tra xem có ai trình báo sai vụ tăng ca.
Nhìn công ty vắng tanh, tâm trạng của Bùi Khiêm tốt lên trông thấy. Hắn đứng dậy, chuẩn bị về nhà yên tâm đánh một giấc thật ngon.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Hoàng Tư Bác gọi điện tới.
Bùi Khiêm lập tức chú ý.
Lần trước sau khi quay xong bộ phim “Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi”, Hoàng Tư Bác và Bao Húc sẽ nghỉ ngơi trong nửa tháng.
Bấm tay tính toán, có lẽ bọn họ đã nghỉ ngơi xong lâu rồi, bây giờ chắc lại đang cân nhắc dự án mới, quay một bộ phim mới.
Mặc dù bản thân Bùi Khiêm đã dùng tài ăn nói của mình để khơi dậy tinh thần phấn đấu trong Hoàng Tư Bác, thành công thuyết phục hắn đừng dốc sức vào “Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi” nữa, từ bỏ IP thành công này đi, thế nhưng cụ thể Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách muốn quay cái gì, Bùi Khiêm vẫn thật sự không quá để tâm.
Cuộc điện thoại này không phải là thương lượng với Bùi Khiêm thì cũng là báo cáo với Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm hy vọng là cái trước hơn.
Hắn nhận điện thoại.
“Tổng giám đốc Bùi, xin lỗi vì đã làm phiền ngươi lúc này.”
“Lần này ta muốn báo cáo với ngươi về kế hoạch làm việc tiếp theo của phòng làm việc Phi Hoàng.”
“Cuộc nói chuyện với tổng giám đốc Bùi lần trước có thể nói là mang tính khai sáng, vốn dĩ ta và đạo diễn Chu Tiểu Sách định tiếp tục đào sâu hơn vào video ngắn, đưa ‘Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi’ trở thành một series phim ngắn, đạt được tính hiệu quả của việc đảo ngược và trái ngược một cách đầy đủ nhất, tổng hợp những sự kiện hot hiện nay, từ đó phát triển theo hướng tìm ra nhiều nhân vật minh tinh từ những người bình thường…”
Bùi Khiêm nghe xong mà hãi hùng khiếp vía.
Con mẹ nó đây chẳng phải là “Vạn lần không ngờ tới” và “Sự kiện lớn hot” hay sao?
Cho dù là cái nào đi chăng nữa thì nghe có vẻ đều không lạc quan…
Hoàng Tư Bác tiếp tục nói: “Có điều, lời nói ngày hôm đó của tổng giám đốc Bùi cũng khiến ta đột nhiên tỉnh ra. Ta cảm thấy có lẽ bọn ta nên bước ra khỏi vùng an toàn, tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình!”
“Mặc dù video ngắn là một phương thức kiếm tiền tốt, cũng có thể đem lại tiếng cười cho mọi người, thế nhưng bọn ta cứ mãi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
“Đạo diễn Chu Tiểu Sách cũng có cùng quan điểm với ta, vậy nên bọn ta đã đưa ra quyết định sau khi thương lượng. Bọn ta muốn quay một bộ phim tài liệu, một bộ phim tài liệu mà chưa ai từng quay.”
“Đương nhiên, với kinh phí hạn hẹp hiện giờ, quay một bộ phim tài liệu với bối cảnh lớn là điều không thể, bọn ta sẽ nghiêm túc xem xét việc lựa chọn tư liệu. Bọn ta chỉ hy vọng có thể dùng ống kính để ghi lại những sự việc có ý nghĩa…”
Bùi Khiêm thở phào một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng cảnh giác.
Thở phào nhẹ nhõm là bởi vì Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách từ bỏ video ngắn, đây chắc chắn là một tin tức vô cùng tốt.
Nếu như thật sự làm theo ý tưởng ban đầu của bọn họ, rất có thể sẽ lại tạo ra một đoạn video ngắn hot khác, nếu như thật sự đạt đến trình độ như “Vạn lần không ngờ tới” hoặc “Báo cáo sếp” thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hiện giờ Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách muốn quay phim tài liệu, từ chủ đề mà nói, khả năng kiếm tiền sẽ giảm sút, đây chính là chuyện tốt.
Bị giới hạn bởi kinh phí trước mắt, phòng làm việc Phi Hoàng cũng chẳng thể quay ra một bộ phim tài liệu kinh điển.
Những bộ phim tài liệu khá thành công trong ký ức của Bùi Khiêm chẳng hạn như “Đầu lưỡi” nổi tiếng toàn quốc cũng cần phải chi ra một khoản tiền rất lớn, hơn nữa còn phải đi tìm kiếp tư liệu khắp cả nước, thiết bị quay chụp cũng thuộc hạng đắt tiền nhất nhì.
Mà hiện tại, phòng làm việc Phi Hoàng chỉ có thể dùng 50% lãi ròng của “Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi”, cũng tức là khoảng 1 triệu nhân dân tệ, chút tiền này thật sự có cũng như không.
Việc quay một bộ phim tài liệu giống như “Đầu lưỡi” là chuyện không có khả năng.
Có điều Bùi Khiêm cũng không xem nhẹ được.
Bùi Khiêm biết những vấn đề này, chẳng lẽ Chu Tiểu Sách lại không biết hay sao?
Chắc chắn là biết.
Chu Tiểu Sách là một đạo diễn trẻ có tài năng, nếu hắn đã muốn quay phim tài liệu, vậy thì nhất định là cảm thấy mình sẽ thành công nên mới đi quay.