Bùi Khiêm đã bị lừa một lần sẽ không bị lừa đến lần thứ hai, có lẽ bộ phim này sẽ vẫn kiếm ra tiền.
Chẳng qua so với video ngắn mà nói, chắc hẳn loại phim tài liệu với vốn đầu từ thấp này sẽ kiếm được ít tiền hơn, vậy là đủ.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nói: “Được, ta giúp đỡ các ngươi.”
Lời nói này trông có vẻ khá uể oải, bởi vì xét cho cùng nó cũng là kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo.
Hoàng Tư Bác rất vui mừng: “Cảm ơn sự giúp đỡ của tổng giám đốc Bùi!”
Cúp điện thoại, Bùi Khiêm lại hỏi ngắn gọn về tình hình của bên Game Thương Dương.
Trợ lý Tân báo cáo lại một cách đơn giản, trước mắt tất cả đều thuận lợi, Bùi Khiêm có thể qua đó gặp mặt nhân viên mới của mình và phân công nhiệm vụ vào thứ hai.
Bùi Khiêm suy tư chốc lát: “Thứ hai… ta vẫn cần phải đi sao?”
Trợ lý Tân ho khan hai tiếng: “Đương nhiên là vẫn phải đi. Tầm ảnh hưởng của người đứng đầu với công ty rất quan trọng, ta cho rằng tổng giám đốc Bùi vẫn cần phải xuất hiện và phát biểu, nếu không đám nhân viên bên Game Thương Dương sẽ tự tung tự tác, rất có thể sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý.
Ý của trợ lý Tân là muốn Bùi Khiêm ổn định lòng người, đưa ra định hướng phát triển chung cho toàn thể nhân viên của Game Thương Dương.
Song điều mà Bùi Khiêm lo lắng lại là liệu rằng đám nhân viên này có làm hỏng chuyện của mình hay không, ví dụ như sau một hồi làm bậy lại chuyển lỗ thành lại một cách khó hiểu.
Mặc dù là tiếp quản, thế nhưng ngẫm lại thì thật ra vẫn xảy ra một chút thay đổi so với Game Thương Dương của trước kia.
Một là lão Lưu nhảy việc, giám đốc kế hoạch đổi thành Vương Hiểu Tân.
Một vấn đề khác là ông chủ Đỗ Duệ Kiệt chạy.
Chắc hẳn hai người này đóng vai trò chủ chốt trong quá trình Game Thương Dương thua lỗ trước đó.
Hai người bọn họ không ở đây, trái tim Bùi Khiêm như hẫng mất một nhịp.
Vì để chắc chắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Bùi Khiêm quyết định bản thân vẫn phải đích thân tới đó một chuyến.
Dù gì cũng chỉ một lần, sau này không tới nữa, vậy thì có thể đảm bảo được mình sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến sự phát triển của Game Thương Dương.
Xét cho cùng cũng có vết xe đổ trước đó là Game Đằng Đạt, Bùi Khiêm trước giờ không hề tin tưởng vào trình độ thiết kế game của mình, cho nên vẫn phải thận trọng.
Nhỡ đâu một câu nói hay một ý kiến nào đó của Bùi Khiêm lại tạo thảnh thảm án “Pháo Đài Trên Biển”, vậy thì xấu hổ chết mất.
“Được, sáng thứ hai tới ngươi đến đón ta, qua Game Thương Dương trước một chuyến.”
Bùi Khiêm lẳng lặng thở dài thường thượt.
Làm sếp khổ biết bao.
…
Sáng thứ hai.
Game Thương Dương.
Mười phút trước khi tới giờ làm, tất cả nhân viên của Game Thương Dương đã đến đông đủ.
Ai nấy đều tập trung tinh thần cao độ, lưng thẳng tắp, vừa xem hồ sơ, vừa gõ văn bản, vừa lén lút chú ý đến cửa vào.
Game Thương Dương đã đổi chủ rồi!
Không một ai biết vị tổng giám đốc Bùi thần bí kia có tính cách ra sao, bản chất thế nào, cho nên ngày đầu tiên đi làm đều giữ vững tinh thần, không dám qua loa chút nào.
Trong lòng mọi người đều biết rõ tình hình kinh doanh trước đây của Game Thương Dương không tốt lắm.
Nhỡ đâu ngày đầu tiên tới tổng giám đốc Bùi lại muốn thị uy, tìm lý do sa thải nhân viên đến muộn, vậy thì chẳng phải xui xẻo lắm hay sao?
Bởi vậy, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, không dám sơ xuất.
Áp lực của Vương Hiểu Tân nặng tựa núi đè.
Giám đốc kế hoạch như hắn vốn chỉ là để cứu nguy, thật ra ngay cả hắn cũng không hoàn toàn tự tin vào năng lực của mình.
Lão Lưu nhảy việc, xét về kinh nghiệm thì quả thật việc chuyên viên hoạch định trị số như Vương Hiểu Tân được lên chức là điều không có gì sai sót.
Những người khác khó thuyết phục, còn Đỗ Duệ Kiệt thì không tin tưởng.
Vương Hiểu Tân không nghĩ nhiều, tổng giám đốc Đỗ chỉ định hắn, hắn cũng không thể không nhận, huống chi lúc đó Game Thương Dương có thể giải tán bất cứ lúc nào, hắn cũng cho rằng mình không ngồi trên cái ghế giám đốc kế hoạch được bao lâu.
Thế nhưng Vương Hiểu Tân tự hiểu rõ bản thân mình là một cao thủ trong việc lập bảng so sánh trị số, thế nhưng việc nghiên cứu toàn bộ các dự án và xác định phương hướng chính trong việc phát triển game thì hắn lại lực bất tòng tâm.
Bởi vậy hôm nay Vương Hiểu Tân định ngả bài với tổng giám đốc Bùi, hy vọng tổng giám đốc Bùi có thể kéo một nhà thiết kế có kinh nghiệm của bên Game Đằng Đạt qua làm giám đốc kế hoạch, còn bản thân thì yên tâm làm trợ thủ cho người đó.
Phía sau vị trí làm việc của Vương Hiểu Tân, một thanh niên đang lén lút dùng điện thoại trả lời tin nhắn.
Trên khung chat là một tin nhắn mà Mã Nhất Quần vừa mới gửi tới: “Thế nào rồi, Tiểu Diệp, gần đây nhân sự phía Đằng Đạt có gọi điện cho ngươi không?”
Diệp Chi Chu trả lời: “Không có.”
Mã Nhất Quần: “Không thể nào, lần trước ta đã nói chuyện của ngươi cho tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi nói hắn nhất định sẽ không để ngươi thất nghiệp, chẳng lẽ là bữa nay hắn bận quá, quên mất rồi?”
Diệp Chi Chu: “Tổng giám đốc Bùi trực tiếp mua lại Game Thương Dương rồi, ngươi vẫn chưa biết sao?”
Mã Nhất Quần: “???”
Mãi một lúc lâu mà vẫn không trả lời, hiển nhiên là Mã Nhất Quần phía đầu bên kia đang rất sửng sốt.
Tổng giám đốc Bùi làm vậy là sao?
Hắn chỉ mong tổng giám đốc Bùi giúp hắn giải quyết vấn đề việc làm của anh em hắn, kết quả tổng giám đốc Bùi nói “nhất định sẽ không để hắn thất nghiệp” là có ý này sao?
Thu mua Game Thương Dương luôn!
Đám người Mã Nhất Quần không hề hay biết chuyện này, bởi vì Bùi Khiêm cho rằng việc này không liên quan quá nhiều đến bọn họ, cho nên tạm thời vẫn chưa tiết lộ.
Bởi vậy Mã Nhất Quần mới sững sờ đến thế.
“Chẳng lẽ vì tổng giám đốc Bùi thấy Hoàng Tư Bác và ta quá xuất sắc, cho nên hắn cũng nghĩ rằng những nhân viên khác của Game Thương Dương cũng rất xuất sắc, bèn dứt khoát mua lại công ty này luôn?”
“… Nghĩ gì vậy chứ, không thể nào.”