Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206. Sếp Mới Của Game Thương Dương (2)

Chương 206. Sếp mới của Game Thương Dương (2)
Chương 206. Sếp mới của Game Thương Dương (2)

Mã Nhất Quần vừa mới rời khỏi Game Thương Dương chưa được bao lâu, cho nên hắn hiểu rất tình hình của công ty này.

Nếu như dùng năm chữ để miêu tả, vậy thì chính là rối như mớ bòng bong!

Thu mua một công ty game sắp phá sản, tổng giám đốc Bùi muốn chơi trò gì đây?

Diệp Chi Chu nhìn đồng hồ, đã đến giờ làm việc, bèn vội vàng trả lời: “Anh Mã, bây giờ không chat nữa, có lẽ tổng giám đốc Bùi sắp đến rồi.”

Sau khi cất điện thoại đi, Diệp Chi Chu tiếp tục giả vờ nhìn vào màn hình máy tính.

Không lâu sau, Diệp Chi Chu cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

Hắn liếc mắt, quả nhiên là tổng giám đốc Bùi đến rồi!

Mặc dù trước đó đã gặp mặt một lần, thế nhưng khi gặp lại lần nữa, hắn vẫn cảm thấy choáng ngợp trước vẻ tự tin của người kia.

Tuy rằng tổng giám đốc Bùi còn rất trẻ, thế nhưng không biết vì sao, mỗi một cử chỉ hành động của hắn đều mang một loại khí chất cực kỳ đặc biệt.

Làm thế nào để miêu tả loại khí chất này đây…

Không thiếu tiền?

Tự tin?

Trách trời thương dân?

Mình ta một đường?

Hình như đều không đúng cho lắm.

Nói tóm lại, xét từ khí chất, tổng giám đốc Bùi không phải là một người tầm thường, so với tổng giám đốc Đỗ trước đó thì quả thật là hai thái cực hoàn toàn tương phản.

Ngoài ra, nghĩ đến những game thành công do tổng giám đốc Bùi chế tác, nó chẳng khác nào khoác thêm lên người hắn một vầng hào quang chói mắt, khó mà nhìn thẳng được.

“Quả nhiên, đây là mới dáng vẻ nên có của một người lãnh đạo chân chính, tổng giám đốc Đỗ cùng lắm cũng chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.”

“Một nhà thiết kế thiên tài thật sự phải là như vậy!”

Diệp Chi Chu cảm khái từ tận đáy lòng.

“Đến đông đủ cả rồi sao? Vậy bắt đầu họp thôi.”

Bùi Khiêm bước thẳng vào phòng họp.

Những người khác vội vàng đứng dậy, theo sau Vương Hiểu Tân tiến vào trong phòng họp.

Mọi người nhanh chóng lần lượt ngồi xuống, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Chi Chu không khỏi cảm khái.

Nhìn đi, đây chính là hào quang!

Trước đây khi lão Lưu tổ chức cuộc họp, mặc dù ngoài mặt bọn họ tỏ vẻ rất nghe lời, thế nhưng thực tế thì không một ai coi lão Lưu ra gì.

Tất cả mọi người đều mang trong mình tâm lý không có hoài bão, được ngày nào hay ngày đấy, công việc được giao cứ làm qua loa cho xong là được.

Dù sao ai cũng biết rõ, trong môi trường thế này, bản thân có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Thế nhưng hiện tại, mọi thứ đã hoàn toàn khác.

Nghĩ đến việc tổng giám đốc Bùi trở thành sếp mới, chưa cần nói gì đã khiến tất cả mọi người đều tôn trọng và công nhận từ tận đáy lòng, đúng thật là vô cùng tài năng.

Bùi Khiêm nhích mông trên ghế mấy lần, cảm thấy ngồi thế nào cũng không thoải mái.

Chỉ có thể nói là Game Thương Dương quá keo kiệt, từ ghế trong văn phòng cho đến ghế trong phòng họp đều là loại rẻ tiền, ngồi chẳng thoải mái chút nào.

“Vừa hay mặc cả được 400 nghìn của Đỗ Duệ Kiệt, ta có thể lấy ra để bù thêm vào tiền lương của những người này, đổi mấy bộ bàn ghế làm việc khác.”

“Đợi đến khi kinh phí dư dả hơn, ta sẽ dành thời gian để sửa sang lại toàn bộ Game Thương Dương, đây cũng là một cách hay để tiêu tiền trước khi kết toán.”

Cái ghế không thoải mái khiến Bùi Khiêm càng thêm quyết tâm nhanh chóng giao phó xong nhiệm vụ để rời khỏi đây.

Bùi Khiêm nhìn cái đồng hồ Rolex của mình, tỏ vẻ hắn đang rất gấp gáp.

Thực tế thì hôm nay hắn chẳng có việc gì phải làm, hắn còn đang chuẩn bị ngủ bù.

“Thời gian không nhiều, ta chỉ nói vài điều ngắn gọn.”

Nghe thấy “vài điều ngắn gọn”, cái eo của mọi người lập tức thẳng tắp, hơn nữa còn làm tốt công tác chuẩn bị lắng nghe một hồi lâu.

Xét cho cùng thì “vài điều ngắn gọn” của lãnh đạo đều thường kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

Bùi Khiêm nhìn mọi người một lượt: “Ai là Diệp Chi Chu?”

Diệp Chi Chu bỗng nhiên sững sờ.

Ý gì đây!

Câu đầu tiên trong cuộc họp của tổng giám đốc Bùi lại điểm danh hắn là có ý gì?

Diệp Chi Chu vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Bùi, ta có mặt!”

Bùi Khiêm cảm thấy không thoải mái, vội vàng phất tay bảo hắn ngồi xuống: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Hắn quay đầu nhìn Vương Hiểu Tân – giám đốc kế hoạch kiêm chuyên viên hoạch định trị số hiện tại: “Vương Hiểu Tân, công việc của chuyên viên hoạch định trị số như ngươi rất quan trọng, ta cảm thấy đồng thời đảm nhận chuyên viên hoạch định trị số và giám đốc kế hoạch sẽ khiến ngươi phải phân tâm.”

“Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Chi Chu sẽ là giám đốc kế hoạch của Game Thương Dương, Vương Hiểu Tân hãy phối hợp tốt công việc với hắn.”

Bùi Khiêm vừa nói, vừa lẳng lặng quan sát biểu cảm của Vương Hiểu Tân và Diệp Chi Chu.

Diệp Chi Chu hoàn toàn chết lặng.

Vương Hiểu Tân sững sờ chốc lát, sau đó… trên gương mặt xuất hiện chút ý cười?

Tuy nụ cười đó mang theo lo lắng, thế nhưng đó quả thật là một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Ờm?

Kịch bản này có gì sai sai thì phải?

Vốn dĩ Bùi Khiêm còn cho rằng Vương Hiểu Tân vừa mới ngồi lên cái ghế giám đốc kế hoạch mà lại bị giáng chức thì vẻ mặt của hắn sẽ hoang mang, hoảng hốt, không hiểu, sau cùng sẽ buồn bã đau khổ lắm…

Thế nhưng chẳng hề, hình như Vương Hiểu Tân còn hơi vui mừng thì phải?

Không có màn kịch cung đấu nào hết…

Khó chịu.

Bùi Khiêm lại tiếp tục quan sát phản ứng của những người khác, trong đó có mấy người là nhân viên khá lớn tuổi, cho nên sắc mặt khá khó coi.

Điều này rất bình thường, Diệp Chi Chu mới tới chưa được mấy tháng, là nhân viên kế hoạch dưới trướng Hoàng Tư Bác, vừa không có năng lực vừa không có kinh nghiệm, ai mà phục hắn đây?

Vương Hiểu Tân nghe thấy mình bị giáng chức, chủ yếu là vì hắn cảm thấy bản thân khó mà đảm nhận được công việc này, sợ làm hỏng chuyện nên mới thấy vui.

Trên thực tế, hắn cũng hoàn toàn không cho rằng Diệp Chi Chu có thể đảm nhận được công việc này, bởi vậy trong nụ cười mới mang theo chút lo lắng.

Hết chương 206.
Bình Luận (0)
Comment