Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207. Thượng Phương Bảo Kiếm Do Tổng Giám Đốc Bùi Đưa

Chương 207. Thượng Phương Bảo Kiếm do tổng giám đốc Bùi đưa
Chương 207. Thượng Phương Bảo Kiếm do tổng giám đốc Bùi đưa

Vương Hiểu Tân là một người không màng danh lợi, cho nên mới có thể thản nhiên như vậy.

Thế nhưng những nhân viên khác thì không giống.

Một tên nhóc con dựa vào cái gì mà được làm giám đốc kế hoạch? Vì sao không phải là ta?

Biểu cảm trên mỗi một gương mặt đều rất đặc sắc.

Bùi Khiêm thầm gật đầu, quả nhiên, thế này mới đúng.

Đấu đá nội bộ!

Đấu đá nội bộ!

Đấu đá nội bộ!

Trong lòng Bùi Khiêm cảm thấy rất vui vẻ.

Có điều ngẫm lại, chỉ như vậy thôi thì có vẻ không thú vị lắm.

Trước đây mấy người này đều là đồng nghiệp của nhau, là người quen ngẩng đầu thấy cúi đầu không thấy, chỉ mỗi việc ghen tị thôi thì e rằng mâu thuẫn chưa đủ kịch liệt.

Phải kích thích bọn họ thêm chút nữa.

Bùi Khiêm nghĩ ngợi, bổ sung thêm: “Diệp Chi Chu, mỗi tháng ngươi có quyền sa thải một người mà không cần lý do. Muốn sa thải ai, cứ nhắn tin với ta là được.”

Diệp Chi Chu càng thêm sửng sốt.

Đây chẳng phải là Thượng Phương Bảo Kiếm hay sao!

Hơn nữa cũng không phải mách lẻo, mà là sa thải không lý do, chỉ cần gửi cái tên của người kia cho tổng giám đốc Bùi là người đó sẽ lập tức phủi mông rời đi.

Bùi Khiêm liếc mắt nhìn vẫn nhân viên có tuổi mới nãy đã tái mét mặt mày, bây giờ nhìn lại thấy sắc mặt của bọn họ còn xấu hơn.

Không sai, đây là hiệu quả mà ta cần.

Một giám đốc kế hoạch không được mọi người tin phục xuất hiện, hơn nữa còn nắm giữ quyền hành, chắc chắn hắn sẽ cho mấy lão già trước đây bắt nạt mình biết mặt, tác oai tác quái, thậm chí là sa thải đồng nghiệp để thị uy.

Dần dà lòng người tan rã, Diệp Chi Chu bị cô lập thành đội quân một người, để lại một cục diện rối rắm không cách giải quyết…

Ừm, kịch bản hay đấy!

Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều.

Tuy rằng sắc mặt của mọi người rất thú vị, thế nhưng việc nắm bắt thời gian vẫn phải tiếp tục, bởi lẽ dù gì hắn cũng còn phải về nhà ngủ trưa.

“Tiếp theo, Game Thương Dương phải đi theo chiến lược hai bước.”

“Bước thứ nhất, thực hiện thay đổi với hai game hiện tại, cắt bỏ tất cả điểm thanh toán, chỉ giữ lại duy nhất một điểm. Còn về việc cắt bỏ thế nào, giữ lại thế nào, Diệp Chi Chu, ngươi tự mình quyết định.”

“Bước thứ hai, tất cả mọi người cùng lên ý tưởng về kế hoạch game, làm thành bản thảo thiết kế, ta sẽ lựa chọn rồi chế tác thành dự án mới của Game Thương Dương.”

“Ừm… đến cuối tháng sáu, các ngươi chủ yếu sẽ tiến hành bước đầu tiên.”

“Đến tháng bảy, gửi bản kế hoạch của các ngươi, chính thức khởi động dự án mới.”

Ánh mắt của Bùi Khiêm quét qua tất cả mọi người: “Còn có vấn đề gì không?”

Diệp Chi Chu giơ tay lên đầu tiên.

Bùi Khiêm phớt lờ hắn, gật đầu: “Tốt lắm, kết thúc cuộc họp.”

Bùi Khiêm đứng dậy, tiêu sái rời đi.

Chỉ còn lại một mình Diệp Chi Chu đứng như trời trồng vẫn đang giơ tay lên.

Tất cả những người khác đều tỏ vẻ hoang mang.

Bùi Khiêm nói “vài điều ngắn gọn”, thật sự là vài điều ngắn gọn sao?

Cộng lại còn chưa đến mười câu…

Diệp Chi Chu chỉ muốn lập tức từ chối công việc giám đốc kế hoạch này, thế nhưng hệt như Bùi Khiêm nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, cho nên không thèm trả lời câu hỏi này mà dứt khoát rời đi.

Lúc này đây, Diệp Chi Chu có thể cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của vài nhân viên kỳ cựu đang nhìn về phía hắn như thể kim chích trên lưng.

Bầu không khí trong Game Thương Dương vốn như một vũng nước đọng, thế nhưng nay lại hệt như đổ thêm dầu vào lửa, khiến đám cháy dần bùng lên dữ dội.

Sau khi rời khỏi Game Thương Dương, tâm trạng của Bùi Khiêm vô cùng tốt.

Ừm, lần này không còn vấn đề gì nữa!

Tuy rằng không có lão Lưu, thế nhưng đưa một nhân viên kế hoạch vào ngành chưa được bao lâu lên làm giám đốc kế hoạch, chắc hẳn cũng chỉ tương đương với lão Lưu mà thôi.

Vả lại chiến lược hai bước cũng sẽ bảo đảm lỗ liên tục trong một khoảnh thời gian trong tương lai.

Trước hết là để tránh cho hai game là “Đạo Sĩ Phong Lưu” và “Chiến Ca Nhiệt Huyết” hồi quang phản chiếu, cắt bỏ hầu hết điểm thanh toán, để lại duy nhất một điểm, đảm bảo hai game này không kiếm được tiền nữa.

Sau đó là động não làm game, mỗi một người viết một bản kế hoạch.

Bùi Khiêm còn đang cân nhắc, đến lúc đó bản thân lựa chọn một bản kế hoạch tệ nhất để làm, hay là rút bừa một cái?

Sau khi suy nghĩ đơn giản, Bùi Khiêm vẫn quyết định rút bừa một cái.

Dù gì hắn cũng không tin tưởng vào mắt nhìn của mình lắm.

Lần nào hắn cũng làm game rác, kết quả lại được nghênh đón, đúng là khó chịu.

“Con Đường Sa Mạc Cô Độc” và “Người Chế Tác Trò Chơi” đã dạy cho hắn đủ bài học rồi.

Bởi vậy, Bùi Khiêm quyết định đến lúc đó sẽ rút bừa, rút trúng cái nào thì làm cái đó.

Tất nhiên, nếu như bản kế hoạch đó viết quá tốt, Bùi Khiêm sẽ rút lại lần nữa.

Ngoài ra, Bùi Khiêm tuyệt đối sẽ không tới Game Thương Dương nữa, cố gắng giảm tầm ảnh hưởng của bản thân tới công ty xuống mức thấp nhất, khiến cho nơi này hoàn toàn trở thành một rừng sâu hắc ám không có trật tự, quay trở về với những quy tắc nguyên thủy nhất của rừng rậm.

Đến lúc đó, công ty này sẽ trở thành một đống cát rời rạc, Diệp Chi Chu cũng không sao chỉ huy được, vậy thì quá hoàn mỹ.

Cứ như vậy, chắc hẳn bên phía Game Thương Dương sẽ không có sai sót nào… đúng không?

Game Thương Dương, văn phòng.

Bầu không khí có chút nặng nề.

Ban đầu mọi người còn cho rằng một vị sếp mới sẽ là khởi đầu cho một ngày mai tươi sáng hơn, ai nấy đều mong chờ tổng giám đốc Bùi sẽ đồng cam cộng khổ với bọn họ, đưa ra những ý tưởng hay ho, cùng nhau cố gắng chế tác ra một game mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ, quét sạch bảng xếp hạng bán chạy nhất…

Thế nhưng tất cả đều không xảy ra.

Quả thật tổng giám tốc Bùi đã xuất hiện, song lại chỉ nói chưa đến mười câu đã rời đi.

Hắn loại người có kinh nghiệm lão làng như Vương Hiểu Tân khỏi cái ghế giám đốc kế hoạch, đề bạt một người mới vào công ty muộn nhất lên làm giám đốc kế hoạch, hơn nữa còn cho phép hắn mỗi tháng được sa thải một người mà không cần lý do.

Hết chương 207.
Bình Luận (0)
Comment