Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208. Ngươi Phải Tin Tưởng Vào Mắt Nhìn Của Tổng Giám Đốc Bùi!

Chương 208. Ngươi phải tin tưởng vào mắt nhìn của tổng giám đốc Bùi!
Chương 208. Ngươi phải tin tưởng vào mắt nhìn của tổng giám đốc Bùi!

Còn về các kế hoạch tương lai cho công ty thì lại càng vô lý hơn.

Bước đầu tiên là cắt bỏ các điểm thanh toán trong hai game hiện có.

Bước thứ hai là tất cả mọi người tự viết một phần bản thảo của riêng mình.

Ngoài ra tổng giám đốc Bùi không hề có thêm đề xuất hay ý kiến nào, còn về việc tổng giám đốc Bùi định tự mình xuất mã? Đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Xét từ việc tổng giám đốc Bùi đưa cho Diệp Chi Chu một thanh “Thượng Phương Bảo Kiếm”, khả năng cao là hắn sẽ không tới đây trong một thời gian dài, Diệp Chi Chu sẽ là người phát ngôn thay hắn.

Cái cảm giác này giống như Game Thương Dương tưởng chừng sắp được hồi sinh, thế nhưng vừa mở nắp quan tài ra đã lại bị ấn ngược trở lại quan tài, hơn nữa tổng giám đốc Bùi còn đóng thêm mấy chiếc đinh trên nắp quan tài nữa.

Không khí như này mà còn không nặng nề sao!

Tất nhiên tất cả mọi người đều hiểu rõ, có Đằng Đạt làm chỗ dựa, Game Thương Dương không đến mức phải đóng cửa trong thời gian ngắn, bát cơm của mọi người vẫn giữ được.

Chẳng qua bát cơm này có thể giữ được bao lâu thì không ai biết.

Vương Hiểu Tân hơi lo lắng liếc nhìn vị trí làm việc của Diệp Chi Chu, sau đó thì nhìn thấy Diệp Chi Chu đang cúi đầu gõ điện thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.

Không phải là đang dùng quyền sa thải một người không lý do đầu tiên đấy chứ?

Vương Hiểu Tân vẫn rất lo lắng.

Hiện giờ Diệp Chi Chu là giám đốc kế hoạch, hắn phải đưa ra chỉ thị rồi sắp xếp nhiệm vụ công việc cho mọi người, đây là chức trách của giám đốc kế hoạch.

Diệp Chi Chu không nói gì, những người khác cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ của mình tiếp tục làm việc.

Vương Hiểu Tân rất không chắc chắn liệu rằng rốt cuộc Diệp Chi Chu có thể đảm nhiệm được công việc này hay không, thế nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ đành im lặng chờ đợi chuyện gì sẽ xảy đến.

Diệp Chi Chu đang nhắn tin với Mã Nhất Quần.

“Anh Mã, ta có chuyện không biết nói thế nào với ngươi…”

Mã Nhất Quần ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời: “Nói đi, có anh ở đây, có việc gì khó, anh em ta cùng nhau gánh.”

Mã Nhất Quần không được giao bất cứ việc gì ở bên phía Đằng Đạt, ngay cả việc tham gia viết nội dung cốt truyện cho phiên bản mới cũng không có phần của hắn, bởi vậy ngày nào hắn cũng rảnh rỗi đến mức phát chán, có tin nhắn gì là sẽ phản hồi ngay.

Diệp Chi Chu do dự chốc lát, gõ chữ: “Tổng giám đốc Bùi tổ chức cuộc họp, đề bạt ta lên làm giám đốc kế hoạch của Game Thương Dương…”

Mã Nhất Quần: “???”

Mấy chục dấu chấm hỏi được gửi liên tiếp.

Cách một màn hình mà hắn có thể cảm nhận được vẻ sửng sốt của Mã Nhất Quần.

Ý là sao?

Mã Nhất Quần hoàn toàn không hiểu thế giới này nữa rồi.

Nhớ lại hồi trước, hắn và Hoàng Tư Bác cùng nhau làm chân chạy vặt ở Game Thương Dương, anh em cùng cảnh ngộ.

Kết quả là chớp mắt cái, Hoàng Tư Bác nhảy việc đến Game Đằng Đạt, một bước lên trời, từ nhân viên kế hoạch trở thành giám đốc kế hoạch.

Sau này, hắn và Diệp Chi Chu cùng nhau làm chân chạy vặt ở Game Thương Dương, anh em cùng cảnh ngộ.

Kết quả là chớp mắt cái, Game Thương Dương được tổng giám đốc Bùi mua lại, Diệp Chi Chu cũng một bước lên trời, trở thành giám đốc kế hoạch!

Chỉ có Mã Nhất Quần vẫn đang hàng ngày nghiên cứu ý tưởng thiết kế của tổng giám đốc Bùi, tới bây giờ vẫn chưa có chút thành tựu nào, có thể nói là một chút chút cũng không có.

Mã Nhất Quần rơi vào trạng thái tự hoài nghi sâu sắc.

Vì sao liên tiếp hai lần đều là thăng chức từ nhân viên kế hoạch lên giám đốc kế hoạch?

Chẳng lẽ… ta là cá chép may mắn?

Anh em có cùng ảnh ngộ như ta đều có thể lên làm giám đốc kế hoạch?

Vậy thì tại sao bản thân ta là cá chép may mắn lại không gặp được chuyện tốt như vậy?

Trông thấy Mã Nhất Quần mãi một lúc lâu mà không đáp lại, Diệp Chi Chu lại gửi tin nhắn đến: “Anh Mã, bây giờ áp lực của ta rất lớn. Ta chưa từng làm giám đốc kế hoạch bao giờ, ngươi có thể nói với tổng giám đốc Bùi đổi sang người khác được không?”

Mã Nhất Quần suýt thì bị tức chết.

Cái tên nhóc nhà ngươi có được lợi ích mà còn khoe mẽ, dám lên mặt với ta!

Cho ngươi lên chức giám đốc kế hoạch mà ngươi còn không thèm? Ngươi cmn đang cố ý chọc tức ta hả!

“Tạm biệt.” Lúc này Mã Nhất Quần rất muốn đóng khung chat lại.

Diệp Chi Chu vội vàng nói: “Đừng, anh Mã! Ta thật sự cảm thấy bản thân không có tài cán gì. Ta mới vào nghề chưa được bao lâu, chẳng hiểu biết gì, sao có thể làm giám đốc kế hoạch được?”

“Tổng giám đốc Bùi giao cho ta trọng trách lớn như vậy, nhỡ ta làm hỏng bét thì phải làm sao?”

Mã Nhất Quần nhìn tin nhắn mà Diệp Chi Chu gửi tới, thầm nghĩ, hóa ra tên nhóc con nhà ngươi đang lo lắng bản thân không đáp ứng được kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi.

Ờm, trẻ nhỏ dễ dạy.

Mã Nhất Quần nghĩ ngợi, cảm thấy bản thân là một người từng trải, là một người từng tìm hiểu tổng giám đốc Bùi trong mấy tháng trời, hẳn là nên truyền thụ một chút kinh nghiệm cho người anh em này của mình.

“Đừng lo lắng, dám làm là được.”

“Ngươi biết Hoàng Tư Bác không? Cái người từ chức trước khi ngươi đến, hai người bọn ta cũng là anh em tốt.”

“Hồi đó hắn cũng là nhân viên kế hoạch, công việc mà hắn làm giống hệt với ngươi.”

“Sau này hắn tới Game Đằng Đạt, cũng được tổng giám đốc Bùi đề bạt lên làm giám đốc kế hoạch luôn!”

“Ngươi đoán xem? ‘Pháo Đài Trên Biển’ là thứ mà người anh em Hoàng Tư Bác của ta làm ra đó.”

“Cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng. Ngươi có thể không tin tưởng vào bản thân mình, thế nhưng ngươi không thể không tin tưởng vào mắt nhìn của tổng giám đốc Bùi!”

“Tính tới bây giờ, tổng giám đốc Bùi đã đề bạt rất nhiều người rồi. Lúc mới bắt đầu, mọi người đều không thể hiểu nổi dụng ý của tổng giám đốc Bùi, nhưng sau này lại nhanh chóng phát hiện ra, tổng giám đốc Bùi sở hữu một đôi mắt độc nhất vô nhị, trên người của mỗi người đều có một điểm sáng mà những người khác không nhìn thấy được!

Hết chương 208.
Bình Luận (0)
Comment