“Phòng làm việc Thiên Hỏa bọn ta có mối quan hệ tốt với những kênh phân phối nhỏ này, ta có thể đàm phán nội bộ với bọn họ về mức giá cả để sắp xếp một loạt các vị trí đề cử cho game mobile của Đằng Đạt.”
“Có vị trí đề cử thì sẽ có người chơi mới, có người chơi mới thì doanh thu sẽ tăng, mà doanh thu trong lĩnh vực này cũng nhanh chóng được cải thiện.”
“Hơn nữa, có lẽ bên phía nền tảng chính thức cũng không biết Đằng Đạt đang gặp phải một số vấn đề tài chính. Ta sẽ đi đánh tiếng với bọn họ, có lẽ bên đó cũng sẽ sắp xếp cho game của Đằng Đạt một số vị trí để cử.”
Lâm Thường như nhận được gợi ý: “Đúng rồi! Ta sẽ nhờ app store của Thần Hoa sắp xếp một số vị trí để cử, phân phối tiền nhanh thì cũng thu được lại được một khoản.”
“Ngoài ra, gần đây Thần Hoa có một dòng điện thoại sắp ra mắt, để ta đi hỏi thử xem có thể làm một co-branding với game của Đằng Đạt được không, nếu được thì có thể phân phối tiền một cách thuận lợi rồi.”
“Bản quyền mạng của ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ vẫn chưa có tin tức gì, ta sẽ tìm người liên lạc với mấy trang web video, tuy rằng phim điện ảnh vẫn còn đang phát sóng, thế nhưng chuyện bản quyền có thể thương lượng trước mà!”
Lý Thạch cân nhắc: “Ta cũng đã đầu tư vào một số ngành ở Kinh Châu, chẳng hạn như quán cà phê Internet, quán cà phê, quán bar… Tuy rằng quy mô không lớn bằng quán cà phê Internet Netfish, thế nhưng vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.”
“Ta có thể thảo luận với người phụ trách của quán cà phê Internet Netfish để tổ chức một hoạt động chung, bọn ta sẽ bỏ tiền làm phiếu voucher cho các sản nghiệp của Đằng Đạt như quán cà phê Internet Netfish hay Takeaway Netfish, để khách hàng chi tiêu tại nơi đó, mà bọn ta sẽ tiến hành hoàn trả lại một phần, làm như vậy chẳng phải tương đương với việc đưa tiền trá hình hay sao.”
Diêu Ba cảm thấy hơi khó xử.
Chu Mộ Nham và Thường Hữu đều có mối quan hệ riêng, còn Lý Thạch lại có mối quan hệ ở Kinh Châu, đều có thể liên hệ với các ngành của Đằng Đạt.
Thế nhưng tập đoàn Kim Đỉnh không ở Kinh Châu, cũng không có mối quan hệ làm ăn gì với Đằng Đạt, làm sao khéo léo đưa tiền vào tay tổng giám đốc Bùi mà không bị phát hiện mới là một bài toán khó.
Sau khi cân nhắc một lúc, hắn đột nhiên nghĩ ra một cách: “Có rồi!”
“Có phải gần đây Đằng Đạt đang cho ra mắt một dòng điện thoại mới và giá phơi đồ tập thể hình thông minh đúng không?”
“Ta sẽ lấy danh nghĩa tặng phúc lợi cho nhân viên, ra quyết định trợ cấp điện thoại OTTO G1, nhân viên mua điện thoại có thể giảm một nửa giá, công ty bọn ta sẽ bù phần chênh lệch.”
“Khá may là chiếc điện thoại này có giá thành tương đối cao, cho nên không cần mua nhiều, chỉ cần mua mấy nghìn chiếc thì số tiền cũng đã lên đến con số mấy chục triệu rồi!”
“Giá phơi đồ tập thể hình thông minh cũng như vậy. Ta nghe nói áp lực tồn kho của thiết bị này rất lớn, bọn ta có thể mua hàng với số lượng lớn, tạm trữ lại trong kho của bọn ta, không cần phải tới tận nhà lắp đặt, cũng không bóc dỡ hay kích hoạt.”
“Đợi khi có người mua hàng, lúc đó bọn ta sẽ bán lại với hình thức hàng second-hand với giá gốc hoặc giá chiết khấu, chẳng phải điều này sẽ giúp tổng giám đốc Bùi giảm bớt đáng kể áp lực tồn kho hay sao?”
Hai mắt Tiết Triết Bân sáng lên: “Đúng là một ý kiến hay! Ngươi chia cho ta một phần đi, không thể nuốt hết một mình được! Ta nhất định cũng phải ra sức làm gì đó!”
Mỗi người góp một lời, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra rất nhiều cách hay.
Những cách làm này đều tương đối kín kẽ, không phải là trực tiếp đưa tiền, cùng lắm là chỉ có thể đàm phán với người phụ trách dưới quyền tổng giám đốc Bùi rồi đưa ra quyết định, điều này rất phù hợp với phân tích ban đầu.
Một nhà đầu tư do dự chốc lát rồi nói: “Ừm… ta có một vấn đề nhỏ.”
“Tổng giám đốc Bùi đối với chúng ta ân trọng như núi, bây giờ hắn gặp phải khó khăn, chúng ta phải ra sức giúp đỡ, nhất định phải nghĩa bất dung từ.”
“Thế nhưng… chúng ta làm lén lút như vậy, liệu rằng tổng giám đốc Bùi có biết hay không?”
“Lỡ đâu mỗi người chúng ta đều bỏ ra một đống tiền, thế nhưng tổng giám đốc Bùi lại không hề hay biết gì, thế thì chẳng phải hơi phí công hay sao?”
Lý Thạch trợn trắng mắt nhìn hắn: “Đã lâu như vậy rồi mà sao ngươi vẫn còn hoài nghi nhân cách của tổng giám đốc Bùi?”
“Tổng giám đốc Bùi là người thông minh, chúng ta cùng lắm chỉ có thể giấu hắn được nhất thời, chẳng lẽ có thể giấu được mãi sao? Tổng giám đốc Bùi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra!”
“Chẳng qua đến lúc đó, vấn đề tài chính đã được giải quyết xong xuôi. Hắn chỉ đành âm thầm ghi nhớ phần ân tình này, đợi sau này sẽ trả lại gấp bội cho chúng ta.”
“Đương nhiên, cho dù không trả lại thì cũng chẳng có vấn đề gì. Chúng ta lấy được nhiều lợi ích từ tổng giám đốc Bùi như vậy, nhân cơ hội này báo đáp lại một chút thì đã sao?”
“Đằng Đạt vượt qua khó khăn để phát triển, giải đấu GPL cũng càng ngày càng lớn mạnh, đối với chúng ta mà nói thì đây vẫn là con đường để nhận được lợi ích thực sự. Đừng lúc nào cũng để ý đến cái lợi trước mắt, như thế nhỏ nhen lắm!”
Nhà đầu tư kia hơi xấu hổ cúi đầu xuống: “Đúng là có lý thật.”
Lâm Thường nhìn đồng hồ: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải mau chóng sắp xếp, nếu không với hiệu suất làm việc của tổng giám đốc Bùi, lỡ đâu bán mất mấy tòa nhà thì gay to!”
Thứ hai, ngày 22 tháng 5.
Ngày cuối cùng của lễ hội game 515 Đằng Đạt.
Tâm trạng của Bùi Khiêm cực kỳ tốt, mới sáng sớm hắn đã đến công ty, đợi trợ lý Tân báo cáo công việc trong văn phòng.
Hẳn là nàng đã tìm được người mua tòa nhà kia rồi phải không?
Theo lý mà nói, vị trí của tòa nhà mới do chung cư Sloth mua thường khá đẹp, cộng thêm lối trang trí bắt mắt do Lương Khinh Phàm đích thân thiết kế và danh tiếng của chung cư Sloth, việc cho chuyển nhượng lại hay cho thuê đều là một lựa chọn khá tốt sau khi mua.