Thứ năm, ngày 24 tháng 5.
Mười giờ sáng, sau khi tới quán cà phê Internet Netfish dùng bữa sáng trước, Bùi Khiêm mới thong thả tới công ty.
Hai ngày trước hắn tới công ty từ rất sớm, nguyên nhân chủ yếu là mong ngóng chuyện bán tòa nhà kia.
Bây giờ không bán tòa nhà kia nữa, đương nhiên hắn cũng không còn động lực gì để tới sớm.
Mới vừa đến khu vực làm việc, hắn đã nhìn thấy các nhân viên lấy rất nhiều đồ ăn vặt và cà phê từ phòng nước, dường như mọi thứ đã quay trở lại như trước đó.
Không đúng, hình như còn lấy nhiều trước thì phải?
Bùi Khiêm không khỏi khẽ gật đầu.
Rất tốt! Đây mới là nhân viên tốt của ta!
Tuy rằng nhân viên có ăn thì cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng chung quy lại đây vẫn là một việc khiến tâm trạng của tổng giám đốc Bùi tốt lên.
Bùi Khiêm vốn định nở một nụ cười, song vừa nghĩ đến áp lực tiêu tiền rất lớn, hắn lại chẳng vui vẻ nổi nữa.
Do đó, hắn lại lẳng lặng bước vào trong phòng làm việc của mình.
Hai nhân viên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của tổng giám đốc Bùi, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Nhìn dáng vẻ tổng giám đốc Bùi như vậy, cuộc khủng hoảng của công ty chúng ta đã thực sự qua đi rồi sao?”
“Ừm, đây mới là tổng giám đốc Bùi thuận theo hoàn cảnh chứ. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn vấn đề tài chính của công ty chúng ta đã được giải quyết, chúng ta có thể yên tâm ăn được rồi.”
“Giải quyết nhanh như vậy… cũng không biết là do vấn đề vốn không lớn, hay là do tổng giám đốc Bùi quá lợi hại.”
“Nhất định là do tổng giám đốc Bùi quá lợi hại! Thực ra vấn đề tài chính nói trắng ra chính là vấn đề tiền bạc, muốn kiếm tiền sao có thể dễ dàng như vậy được? Thế nhưng tổng giám đốc Bùi chỉ cần ngồi trong văn phòng mấy ngày là một khoản tiền lớn lập tức chuyển vào tài khoản, người chơi đồng loạt nhét tiền, các công ty khác cũng dang tay giúp đỡ, Đằng Đạt cứ vậy mà giải quyết được khó khăn mà đối với người khác mà nói chẳng khác nào khó như lên trời!”
“Đúng vậy, ta còn nghe nói rằng cuộc khủng hoảng lần này đã giúp Đằng Đạt gây dựng được tiếng tăm rất lớn, đóng vai trò răn đe các đối thủ cạnh tranh!
“Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
“Đằng Đạt có một số đối thủ cạnh tranh trong các lĩnh vực, đúng không? Trước đó ta nghe nói rằng, thực ra có một số công ty muốn nhân cơ hội chuỗi vốn của Đằng Đạt xuất hiện vấn đề để bỏ đá xuống giếng, thế nhưng những công ty này còn chưa kịp sử dụng mánh khóe, cuộc khủng hoảng của Đằng Đạt đã được giải quyết rồi!”
“Hả, đây chẳng phải chỉ là phòng họa khi chưa xảy ra thôi sao? Sao có thể nói là uy hiếp đối thủ được?”
“Ngươi nghĩ thử mà xem, bình thường một công ty khi gặp phải vấn đề tài chính thường sẽ bị áp lực sứt đầu mẻ trán, lấy chỗ này bù chỗ kia, cực kỳ bất ổn. Thế nhưng khi Đằng Đạt gặp phải vấn đề tài chính thì sao? Nhẹ nhàng bình tĩnh, mượn sức chiến đấu, tiêu sái tự nhiên! Người chơi đồng loạt xuất tiền, những công ty khác cũng dang tay giúp đỡ, dễ dàng giải quyết được vấn đề! Mà những công ty đối thủ khác khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ còn dám tiến hành cuộc chiến giá cả với Đằng Đạt nữa không?”
“Hóa ra là như vậy! Thế công ty Finger và tập đoàn Long Vũ thì sao?”
“Hả, bọn họ? Ta đoán có lẽ bọn họ là người cảm thấy kinh ngạc nhất. Đám người này vốn định nhân cơ hội Đằng Đạt rơi vào thế yếu để ra tay, thế nhưng kết quả không ngờ rằng tổng giám Bùi lại giải quyết mọi chuyện dễ dàng như vậy. Ta cảm thấy, có lẽ bọn họ sẽ tạm thời chững lại, ít nhất là không dám làm gì trong khoảng thời gian này.”
“Thế nhưng ta cho rằng, có khả năng tổng giám đốc Bùi sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Người ta có câu, làm bị thương mười ngón tay không bằng làm cụt một ngón tay, chờ khi chúng ta vực dậy, tại sao lại không xử lý triệt để?”
“Cái này thì ta không biết, thế nhưng với tính cách của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đâu…”
…
Trong phòng làm việc, Bùi Khiêm hắt hơi một cái.
“Hắt xì!”
“Hình như bật điều hòa hơi lớn…”
Bùi Khiêm im lặng quấn chăn lên người.
Sắp bước vào tháng sáu, thời tiết ở Kinh Châu ngày một nóng hơn, cho nên điều hòa trong các tòa nhà đều được bật hết cỡ.
Tất cả mọi người đi làm đều phải mang theo một chiếc áo khoác, đề phòng bị cảm lạnh do ở công ty.
Chiếc chăn mà Bùi Khiêm không sử dụng nhiều trong mùa đông bây giờ lại phát huy được tác dụng của nó.
Bùi Khiêm mở máy tính, kiểm tra trang web chính thức của công ty Finger tại Trung Quốc.
Hắn không tìm thấy những gì mà hắn muốn thấy.
Bùi Khiêm lại kiểm tra trang web chính thức của tập đoàn Long Vũ và các kênh liên quan khác như Weibo chính thức của công ty Finger hay tập đoàn Long Vũ…
Kết quả, không thu hoạch được gì cả!
“Thế này là sao?”
“Theo lý mà nói, chẳng phải hiện tại là lúc Eric nên phản kích lại hay sao?”
“Tại sao lại hoàn toàn không có động tĩnh gì?”
Ban đầu Bùi Khiêm dự đoán rằng, Eric sẽ tiếp tục đốt tiền sau lễ hội game 515, không ngừng tạo áp lực cho Đằng Đạt. Bởi vì lý do này, hắn đã đặc biệt dành ra một phần ngân sách để đối phó với kế hoạch đốt tiền của Eric.
Địch không hành động, ta không hành động; địch hành động, ta cũng hành động.
Dù sao thì miễn là Eric còn đốt tiền, Bùi Khiêm sẽ tìm được lý do để qua mặt hệ thống… Ồ không, lý do phản kích chính đáng, tức là hắn có thể lập ra kế hoạch đốt tiền dựa trên quy mô tương đương với kế hoạch đốt tiền của bên kia.
Kết quả không ngờ rằng đối phương lại chẳng có động tĩnh gì hệt như đã chết?
“Hiệu suất quá thấp, chẳng phải các ngươi đã đưa ra kế hoạch mới trong khoảng thời gian lễ hội game 515 diễn ra rồi hay sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy gì?”
“Đợi tiếp vậy.”
Bùi Khiêm quấn mình trong chăn, dựa lưng vào ghế giám đốc xem một bộ phim hay, sau khi cày liên tiếp mấy tập phim thì lại chơi game một lúc.
Chớp mắt bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, cũng đã gần đến ba giờ chiều rồi.