Bùi Khiêm ăn sáng vào lúc mười giờ nên cũng tính là ăn bữa trưa luôn, cho nên bây giờ cũng không thấy đói lắm. Hắn tính bốn giờ lén chuồn đi, tới quán cà phê Internet Netfish ăn một bữa, giải quyết xong vấn đề ăn uống ngày hôm nay.
Tuy nhiên trước lúc đó, hắn phải dành một tiếng đồng hồ để chốt kế hoạch đốt tiền mới, thu xếp số tiền đã dự tính trước đó rồi mới có thể ra về một cách đàng hoàng.
Song sau khi kiểm tra lại trang web chính thức của công ty Finger và tập đoàn Long Vũ cũng như các tài khoản chính thức như Weibo, Bùi Khiêm lại sửng sốt.
Tất cả vẫn chưa có bất kỳ thông báo gì mới.
Bùi Khiêm cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng!
Hôm qua lễ hội game 515 đã kết thúc, cho dù hiệu suất làm việc bên phía Eric có thấp đến đâu thì đáng lẽ hôm nay cũng phải có phương án đốt tiền mới rồi chứ? Kết quả là đến ba giờ chiều rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Điều này chứng tỏ… có lẽ Eric sẽ không có hành động mới gì trong một thời gian ngắn.
Bùi Khiêm có cảm giác rằng mình hệt như bộ đứa trẻ ngây thơ bị lừa gạt.
“Tên lừa đảo này!”
“Không phải trước đó ngươi đã nói rằng đốt tiền không chết không thôi hay sao? Tại sao bây giờ gặp phải chút thất bại đã bỏ cuộc rồi?”
“Thế thì ta phải làm gì với số tiền mới đây?”
Bùi Khiêm rất cạn lời, bởi vì nếu như bên phía Eric không tiếp tục đốt tiền, tuy rằng hắn vẫn có thể tiếp tục tổ chức các hoạt động đốt tiền, thế nhưng hạn mức nhất định sẽ bị giới hạn lại rất nhiều.
Nếu như là một hoạt động marketing bình thường, hệ thống sẽ không quan tâm, thế nhưng đa phần là những hoạt động như vậy đều sẽ kiếm ra tiền. Mà nếu như chỉ là đốt tiền thuần túy, mức độ giám sát của hệ thống sẽ thay đổi linh hoạt, thị trường cạnh tranh càng gay gắt thì hạn mức tiêu tiền mà hệ thống cho phép cũng sẽ càng cao.
Nếu như đối phương dừng việc đốt tiền, thế thì Bùi Khiêm cũng sẽ không thể tiếp tục danh chính ngôn thuận đốt tiền được nữa!
Nghĩ đến đây, thiện cảm dành cho Eric của Bùi Khiêm lại biến mất sạch sẽ.
Ban đầu Eric là người khơi mào cuộc chiến đốt tiền, Bùi Khiêm vui mừng khôn xiết, lập tức hưởng ứng theo hắn. Thế nhưng không ngờ rằng Eric giữa đường lại bỗng nhiên rút lui, mà việc đốt tiền bên phía Bùi Khiêm cũng phát huy tác dụng, người chơi đồng loạt ném tiền ủng hộ, giá phơi đồ tập thể hình thông minh cũng bán cháy hàng… Cứ như vậy, Bùi Khiêm chẳng những kiếm được tiền, mà còn kiếm được cả danh tiếng!
Sau đó Bùi Khiêm muốn tiêu sạch số tiền mà mình kiếm được, thế nhưng Eric lại không chơi nữa!
Ngươi nói xem có tức không cơ chứ.
Bùi Khiêm làm mới trang web lại mấy lần, lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng “Eric sẽ không tiếp tục cuộc chiến đốt tiền trong một thời gian ngắn”.
Phí công mong đợi!
Bùi Khiêm bỗng cảm thấy chán nản, biết thế hắn đã không đến công ty, ở nhà ngủ một giấc cho sướng chẳng phải tốt hơn sao?
Đương nhiên, Bùi Khiêm cũng không định cứ vậy bỏ qua cho Eric.
Ngươi không muốn đốt tiền nữa là có thể không cần đốt nữa sao? Trên đời này nào có chuyện tốt đẹp như vậy!
Trước đó Bùi Khiêm đã dành riêng ra một phần tiền để tiến hành quảng bá tuyên truyền cho giải đấu nước ngoài của GOG. Trong tương lai, Đằng Đạt sẽ còn nhận thêm một số tiền nữa vào tài khoản, đến lúc đó hắn phải tìm một thời điểm thích hợp khác để tổ chức hoạt động đốt tiền, bắt Eric phải chạy theo hắn!
Mới thất bại có chút đã muốn bỏ chạy? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Bùi Khiêm mới vừa định rời công ty về nhà đánh một giấc thì điện thoại reo lên.
Hắn nhìn tên người gọi đến, hóa ra là Lâm Vãn.
“Hả?”
“Chẳng lẽ phòng làm việc Trì Hành gặp phải khó khăn gì đó?”
Bùi Khiêm lập tức nghe máy.
“Tổng giám đốc Bùi, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Công tác nghiên cứu và phát triển kính VR đã được tiến hành, thế nhưng sau nhiều lần sửa đổi kế hoạch, ta phát hiện ra rằng có vẻ như kinh phí dành cho việc nghiên cứu và phát triển ban đầu đang không đủ. Hiện tại muốn đạt được hiệu quả tốt nhất thì phải thêm tiền, hoặc là hạ thấp mức cấu hình phần cứng xuống một chút…”
Bùi Khiêm nghe vậy thì vực dậy tinh thần.
Không đủ tiền?
Thế thì tốt quá!
Đúng là đưa than trong tuyết mà!
Bùi Khiêm lập tức nói: “Thế thì còn chần chừ gì nữa? Thêm tiền thôi? Cụ thể cần thêm bao nhiêu? Ừm… Ngươi đợi chút, để ta qua đó!”
…
Chưa đầy nửa giờ sau, Bùi Khiêm đã đến phòng làm việc Trì Hành.
Lần này hắn đến đây không chỉ về chuyện tiền bạc, mà nhân tiện muốn xem tình hình hiện tại của phòng làm việc Trì Hành.
Hắn thấy khu vực văn phòng có bố cục cơ bản giống với Đằng Đạt đã ngồi chật kín người, không còn mấy chỗ trống. Nhân viên đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình, làm việc cực kỳ chăm chỉ.
Lâm Vãn giới thiệu: “Tổng giám đốc Bùi, những người này đều là do ta cẩn thận lựa chọn và tuyển dụng. Chỉ có một phần nhỏ trong số họ là người dân bản địa ở Kinh Châu, còn lại hầu hết là được khai thác từ những nơi khác như Dương Thành, Đế Đô hay Ma Đô.
“Ngươi thấy thái độ làm việc của mọi người có ổn không? Liệu có gì cần cải thiện không?”
Tựa game đầu tiên do phòng làm việc Trì Hành phát triển là game VR, hơn nữa tuy rằng kính VR được phát triển bởi người phụ trách bên phía tập đoàn Thần Hoa, thế nhưng phòng làm việc Trì Hành cũng phải tham gia vào quá trình thiết kế và kết nối, sự đồng bộ giữa game và thiết bị phải đạt đến mức cao nhất.
Do đó, một số nhân viên nòng cốt trong phòng làm việc Trì Hành buộc phải có kinh nghiệm liên quan đến việc thiết kế VR, ít nhất là phải có hiểu biết tương đối sâu.
Dù sao thì so với game PC và game mobile truyền thống mà nói, game VR là một tựa game có sự khác biệt lớn trong hình ảnh game, bố cục giao diện game, phương thức thao tác hay lối chơi trong game.
Địa phương Kinh Châu không có nhiều nhân tài đến như vậy, cho nên Lâm Vãn mới cử người đến các thành phố khác như Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành… để tìm người, cuối cùng mới tập hợp được đội ngũ như hiện tại.