Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2050 - Chương 2050. Các Ngươi Liên Kết Rất Tốt…

Chương 2050. Các ngươi liên kết rất tốt…
Chương 2050. Các ngươi liên kết rất tốt…

Nhiều người trong số bọn họ vốn dĩ không muốn đổi thành phố, thế nhưng phòng làm việc Trì Hành lại đưa ra mức lương rất cao cũng như rất nhiều khoản trợ cấp, cùng với hoạt động trong những năm này của tập đoàn Đằng Đạt, Kinh Châu đã trở thành thánh địa trong mắt của nhiều dân văn phòng, cho nên Lâm Vãn mới thuận lợi tuyển dụng được bọn họ đến như vậy.

Bùi Khiêm nhìn lướt qua khu vực văn phòng: “Nếu phải nói về thứ cần cải thiện… ta cảm thấy mọi người ăn quá ít đồ ăn vặt.”

Lâm Vãn sửng sốt: “Hả?”

Bùi Khiêm giải thích: “Ở Đằng Đạt, mỗi ngày mỗi nhân viên tiêu thụ khoảng 3,2 gói đồ ăn vặt, không bao gồm cà phê và đồ uống, trên cơ bản là không ngừng ăn từ lúc làm việc đến lúc tan làm. Đây là tiền đề để rất nhiều nhân viên quyết định giảm cân cũng như kiểm soát cân nặng.”

“Thế nhưng rõ ràng phòng làm việc Trì Hành vẫn còn cách xa một khoảng so với giá trị này, cho nên còn phải nỗ lực hơn nữa.”

“Số lượng tiêu thụ đồ ăn vặt có thể nói lên mức độ tận tâm làm việc của nhân viên, bọn họ càng ăn nhiều đồ ăn vặt, chứng tỏ càng chăm chỉ làm việc, nỗ lực suy nghĩ, tiêu tốn nhiều năng lượng, cho nên mới cần ăn nhiều đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng.”

“Do đó, khía cạnh này còn cần phải cố gắng nhiều hơn!”

Lâm Vãn tỏ vẻ khá ngạc nhiên.

Ít ăn đồ ăn vặt?

Đây cũng là một vấn đề cần phải cải thiện sao?

Hay nói cách khác… liệu có thông tin thực sự sâu hơn nào phía sau điều này cần khám phá không?

Lâm Vãn khẽ cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc thì đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Ta hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi!”

“Ngươi muốn nói là những nhân viên vừa mới vào công ty không lâu, thực ra việc không ăn đồ ăn vặt đang phản ánh rằng thái độ làm việc của bọn họ còn tương đối cứng nhắc, chưa thả lỏng?”

“Mà sáng tạo game là một ngành cần nguồn cảm hứng, chỉ khi hoàn toàn thả lỏng, ngươi mới có thể đưa ra một kế hoạch tốt; chỉ khi ở trong một bầu không khí thoải mái, sự giao tiếp giữa các đồng nghiệp mới có thể hài hòa và trôi chảy hơn?”

“Bởi vậy, ăn ít đồ ăn vặt phản ánh đội ngũ chưa hòa nhập với nhau, bầu không khí cũng chưa đủ sôi nổi, điều này thực sự sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc hàng ngày cũng như chất lượng thành phẩm của tựa game!”

“Thấy mầm biết cây, chỉ khi ăn thật nhiều đồ ăn vặt, mọi người mới có thể đưa cả đội ngũ đi đúng hướng một cách nhanh hơn?”

“Một lát nữa ta sẽ gửi thông báo cho mọi người, khuyến khích mọi người sau này ăn nhiều đồ ăn vặt hơn! Tính theo khẩu phần, mỗi người hai gói mỗi ngày!”

Bùi Khiêm kinh ngạc.

Hắn chỉ tiện miệng nói, hy vọng nhân viên của phòng làm việc Trì Hành có thể ăn nhiều đồ ăn vặt hơn ít làm việc hơn, kết quả không ngờ được rằng Lâm Vãn lại có thể nghĩ ra được nhiều thứ như vậy trong đầu trong chưa đầy một giây…

Đúng là nhân viên cũ của Đằng Đạt đây mà?

Bùi Khiêm rất muốn vắt tay lên trán nghĩ thử xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao bản thân lại bồi dưỡng ra nhiều nhân viên kỳ lạ như vậy…

Thế nhưng bây giờ cũng không có cách giải thích nào khác, Bùi Khiêm chỉ đành im lặng đồng ý với cách nói của Lâm Vãn. Hắn lập tức chuyển chủ đề: “Chúng ta nói về kính VR đi.”

Lâm Vãn gật đầu: “Tới phòng họp đi, anh trai ta cũng đang ở đó.”

Bùi Khiêm vừa mới bước vào phòng họp đã nhìn thấy Lâm Thường đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Lâm Thường ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Khiêm thì lập tức nở một nụ cười: “Chà, tổng giám đốc Bùi, ngươi tới rồi sao? Ngươi đã giải quyết vấn đề quay vòng vốn của Đằng Đạt xong rồi đó hả?”

Khóe miệng Bùi Khiêm khẽ giật giật.

Ngươi đang cố ý hỏi ta đúng không?

Đừng tưởng ta không biết là ngươi giở trò sau lưng ta!

Tuy rằng ban đầu Bùi Khiêm không nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng hai ngày nay hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Theo lý mà nói, đáng lẽ tòa nhà kia của chung cư Sloth phải rất được nghênh đón mới đúng, tại sao lại không có ai mua cơ chứ?

Nếu như tất cả các công ty đều không muốn “nhân lúc cháy nhà đi hôi của” thì thực sự khá vô lý, bởi không phải tất cả các công ty có ý tôn trọng Đằng Đạt đều sẽ từ bỏ miếng bánh ngọt lớn như vậy.

Bởi vậy, rất có thể là có ai đó đã nói bóng nói gió gì đó với bọn họ.

Còn về phần cụ thể người đó là ai, thực ra rất dễ đoán, kiểu gì cũng là một trong hai người Lý Thạch hoặc Lâm Thường mà thôi.

Tuy nhiên, Lý Thạch không có khả năng lớn đến như vậy, sức ảnh hưởng của hắn chỉ giới hạn ở Kinh Châu, trên thực tế không thể thuyết phục được các công ty bất động sản lớn khác trong cả nước.

Sau khi loại trừ theo cách này, đáp án đã rất rõ ràng.

Trong việc ngăn cản bán nhà lần này, Lâm Thường nhất định là người đóng vai trò lớn nhất!

Bùi Khiêm cười ha hả: “Ta phải cảm ơn ‘sự giúp đỡ’ của tổng giám đốc Lâm rồi.”

Tuy rằng Bùi Khiêm cố gắng nói chuyện bằng giọng điệu quái dị nhất, thế nhưng Lâm Thường vẫn chẳng nhận ra bất cứ điều gì, thay vào đó hắn còn ngại ngùng xua tay: “Hầy, tổng giám đốc Bùi khách khí quá, hai người chúng ta là gì của nhau chứ, không cần phải cảm ơn!”

“Thực ra ta cũng chỉ tiện thì giúp một tay, gọi mấy cuộc điện thoại mà thôi.”

“Tổng giám đốc Bùi đóng góp cho phòng làm việc Trì Hành nhiều như vậy, thậm chí thà bán cả tòa nhà để trả số tiền này. Thứ tình cảm qua lại này sao có thể đo lường bằng tiền bạc được! Chút việc nhỏ này không tính là giúp đỡ, tổng giám đốc Bùi đừng để trong lòng!”

Bùi Khiêm: “…”

Sao mà nghe ra có ý tốt hay vậy? Ta đây có đang cảm ơn ngươi đâu?

Nếu như không phải hệ thống quản chế cái miệng của ta, ta đã mắng ngươi nước miếng đầy đầu rồi có biết không hả?

Bùi Khiêm rất cạn lời, hắn tìm một cái ghế trong phòng họp rồi ngồi xuống: “Nói chuyện chính đi. Nghe nói kinh phí nghiên cứu và phát triển kính VR không đủ?”

Lâm Vãn gật đầu: “Ừm, đúng là như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment