Có bao nhiêu người sẽ trả tiền để mua nó đây? Bọn họ phải bán bao nhiêu chiếc kính thì mới có thể thu hồi 40 triệu chi phí nghiên cứu và phát triển?
Giả sử mỗi chiếc kính có thể kiếm được 400 đồng, doanh số bán hàng cũng phải đạt đến con số 100 nghìn thì mới có thể thu hồi vốn.
Hiện tại, rất khó có thể tìm được 100 nghìn người tại Trung Quốc sẵn sàng chi hơn 4000 đồng để mua một chiếc kính VR.
Mà nếu như muốn mở rộng nhóm người dùng, bọn họ còn phải giảm giá kích cầu, thúc đẩy doanh số bán hàng, mà điều này lại càng làm giảm lợi nhuận thu về, con số bán hàng cuối cùng e rằng còn có khả năng cao hơn mức này rất nhiều.
Sau khi tính toán sơ bộ, Bùi Khiêm cảm thấy hạnh phúc một cách không thể giải thích được.
May là mục tiêu của ta là lỗ tiền!
Nếu mục tiêu là kiếm tiền, hắn tuyệt đối sẽ không thể hạ quyết tâm làm chuyện rủi ro cao như vậy.
Thế nhưng bây giờ, rủi ro càng cao, hắn lại càng mong đợi!
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, lúc này đã là hơn bốn giờ chiều.
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, ba giờ chiều vội vã chạy tới bên này, thời gian trên đường cộng thêm thời gian nói chuyện cũng mới chỉ có hơn một tiếng đồng hồ.
Tiêu tiền mà, phải nhanh tay chút!
Bùi Khiêm đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Thường và Lâm Vãn cùng nhau tiễn hắn ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra tới cửa, Bùi Khiêm đã nhìn thấy Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân đang đi về phía này.
“Chào tổng giám đốc Bùi!” Hai người vội vàng chào hỏi.
Kể từ sau khi Lâm Vãn rời khỏi Game Thương Dương, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân hoàn toàn tiếp quản phía bên đó. Mặc dù bề ngoài người phụ trách là Diệp Chi Chu, thế nhưng trên thực tế Vương Hiểu Tân cũng đang làm công việc của một người phụ trách.
Hai người phân công hợp tác, mỗi người giải quyết những công việc khác nhau.
Chẳng hạn như Vương Hiểu Tân chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển “Cuộc Chiến Tập Thể Hình”.
Sau khi thành lập phòng làm việc Trì Hành, Bùi Khiêm từng yêu cầu Vương Hiểu Tân và Diệp Chi Chu dành ra nhiều thời gian để tới giúp đỡ, hy vọng rằng phòng làm việc Trì Hành có thể sớm ngày đi đúng hướng để Lâm Vãn không còn nghĩ tới việc quay lại tập đoàn Đằng Đạt nữa.
Diệp Chi Chi và Vương Hiểu Tân lần này tới đây hiển nhiên là cũng có chuyện cần bàn bạc.
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ: “Sắp tan làm rồi, các ngươi nhanh lên.”
Hai người vội vàng nói: “Dạ, tổng giám đốc Bùi! Bọn ta nhất định sẽ tan làm đúng giờ!”
Bùi Khiêm nghĩ ngợi một lúc, lại nói thêm: “Các ngươi cũng cần phải quan tâm nhiều hơn đến công việc bên phía phòng làm việc Trì Hành. Nếu như quá bận, các ngươi tạm gác công việc của Game Thương Dương qua một bên cũng được.”
“Nhất định phải phân biệt rõ ràng thứ tự ưu tiên trước sau, hiểu chưa?”
Hai người lại gật đầu: “Dạ, tổng giám đốc Bùi, bọn ta hiểu rồi!”
Bùi Khiêm khá hài lòng với thái độ của hai người,
Rõ ràng sự thành công của “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” phải đổ hết lỗi lên đầu của Vương Hiểu Tân.
Thế nhưng điều kỳ lạ ở đây là, Bùi Khiêm không có bất kỳ suy nghĩ hay tâm trạng nào để hỏi tội.
Tại sao lại như vậy?
Có thể là do game thành công đã trở thành một chuyện quá mức bình thường, hơn nữa sau cú đả kích tinh thần mạnh mẽ từ “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”, Bùi Khiêm đã mất đi cảm giác đau đớn…
Tuy nhiên, Bùi Khiêm vẫn không quên đề phòng động thái tiếp theo của Game Thương Dương.
Sau khi hai người đảm nhận vị trí người phụ trách của Game Thương Dương, tựa game “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” thành công tốt đẹp, bọn họ nhất định sẽ nuôi tham vọng tiếp tục phát triển những tựa game mới.
Làm game mới, chẳng phải sẽ tiếp tục kiếm tiền hay sao?
Tổng giám đốc Bùi nào có để bọn họ dễ dàng thực hiện được như vậy.
Do đó, Bùi Khiêm mới cố ý dặn dò bọn họ phải chú ý hơn đến việc giúp Lâm Vãn giải quyết công việc của phòng làm việc Trì Hành, nếu như quá bận thì thậm chí còn có thể tạm gác công việc bên phía Game Thương Dương lại.
Dù sao thì dự án bên phía phòng làm việc Trì Hành đã được quyết định xong xuôi, thêm một người hay bớt một người đều không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến độ của dự án. Điều này không chỉ khiến Game Thương Dương tạm thời rơi vào tình trạng bị đình trệ, mà còn có thể giúp Lâm Vãn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới sau khi rời khỏi Đằng Đạt, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể nói quá rõ ràng.
Thế nhưng Bùi Khiêm tin rằng, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân nhất định sẽ coi trọng những gì hắn nói, đồng thời sẽ kiên định nghiêm túc thực hiện theo.
…
Sau khi rời khỏi phòng làm việc Trì Hành, Bùi Khiêm ngồi xe quay trở lại quán cà phê Internet Netfish gần nơi ở của mình, chuẩn bị ăn xong bữa tối thì về nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay là thứ năm, quán cà phê Internet Netfish có ít người hơn so với cuối tuần, thế nhưng chỗ ngồi ở tầng một và tầng hai vẫn chật kín.
Tuy nhiên so với cảnh bùng nổ trước đó, tình trạng đông đúc đã được cải thiện ở một mức độ nhất định, quán cà phê Internet Netfish không còn trong tình trạng quá tải nữa mà đã trở lại như bình thường.
Bùi Khiêm biết, là do quán cà phê Internet Netfish càng ngày càng mở thêm nhiều chi nhánh!
Trước mắt, hướng phát triển chính của các sản nghiệp thực thể như quán cà phê Internet Netfish là Kinh Châu, các thành phố ở tỉnh Hán Đông cũng như ba đô thị loại một là Ma Đô, Đế Đô và Dương Thành.
Sản nghiệp tại địa phương Kinh Châu đã cực kỳ nhiều.
Sau khi mở rộng nhiều chi nhánh như vậy, những cửa hàng cũ không còn trong tình trạng đông đúc nữa, trông có vẻ sạch sẽ thoáng mát hơn nhiều, Bùi Khiêm cũng cảm thấy thoải mái hơn khi đến đây ăn mỗi ngày.
Tuy nhiên, hiện trạng của quán cà phê Internet Netfish vẫn khiến hắn cảm thấy lo lắng, bởi vì trong số tất cả các sản nghiệp thực thể, quán cà phê Internet Netfish bắt đầu sớm nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, hơn nữa Tiêu Bằng cũng là kiểu người nhạy bén, hiện tại quán cà phê Internet Netfish đã phát triển đến giai đoạn 3.0, luôn khiến Bùi Khiêm có cảm giác bất an.